Chóng mặt, đúng là rất chóng mặt.
Mặc dù Trùng Trùng tính toán rất hay, nhưng lúc hành động thì lại không như những gì nàng tính, nàng hoàn toàn không làm chủ được, việc lăntheo một đường cố định như trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Lúc lăn đến nơi thì trước mắt trắng xóa một mảng, điểm xuyến thêm những ngôi sao vàng óng ánh, chút lương khô nàng ăn tối qua xông lên cổ họng, lại bị nàng gắng gượng nuốt xuống, may mà trong đầu nàng vẫn nhớ kỹviệc phải biến hình, cho nên pháp thuật của Ôn Đạo Ất vừa mất tác dụng,nàng đã lập tức biến thành đá, rất may là không bị những thủ vệ đang gào kêu chạy tới phát hiện.
Tiếng ầm ầm dậy lên bốn phía, khó khăn lắm mới tập trung lại được tầm nhìn, Trùng Trùng trông thấy vài yêubinh bắt đầu tạo kết giới, ngăn những tảng đá còn chưa lăn tới nơi ởngoài sườn núi.
Không ngoài dự đoán của lục sư huynh, đá bịđánh thành bột đá, rơi vụn khắp nơi, còn có vài yêu binh xông thẳng lênđỉnh núi, hình như là đang lục xét xem vụ đá lở đột ngột này có phải làthiên tai hay là có người gây ra hay không.
Trùng Trùng cố gắng vượt qua cảm giác trời đất quay cuồng mà nhìn xung quanh, lúc này mớiphát hiện chẳng biết sao mình lại lăn được lên bức tường của một căn nhà cũ nát, còn kẹt trên khung cửa sổ trên không chạm trời, dưới không chạm đất nữa, đối diện vừa khéo chính là tòa nhà cao lớn còn nguyên vẹn duynhất trong trấn.
Đó là một tòa nhà gỗ có hai tầng, nhìn thì cóvẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575251/quyen-2-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.