Nhưng mà, xác định mục tiêu thì dễ, khoảng cách từ hiện thực đến mục tiêu mới là khó vượt qua, đặc biệt là khi khả năng phân biệt phương hướng của Trùng đại tiểu thưlà không và của lục sư huynh dễ thương của nàng là số âm.
Lúclên đường, Bạch Trầm Hương không cho họ một đồng nào, với tính cáchthường ngày của Trùng Trùng, nàng sẽ không hề quan tâm sư lệnh “phải vềtrong một trăm ngày” gì đó, chắc chắn suốt đường đi nàng đều sẽ mè nheochậm chạp đi du sơn ngoạn thủy, lúc quay về sẽ còn ép đại chưởng mônBạch Trầm Hương đích thân làm đôi giày vải mềm để bồi thường cho đôigiày thể thao đã bị mài mòn của nàng nữa.
Nhưng mà, trong đầunàng tồn tại ý định làm chút “việc riêng” trong quá trình làm “việccông”, vậy nên thời gian có cấp bách một chút, huống chi nàng muốn mauchóng gặp được người kia như vậy, cho nên chỉ đành tiêu tốn một số tiềnlớn mua hai con ngựa tốt nghe nói là ngày phi ngàn dặm, đêm phi támtrăm, nhưng tốc độ này vẫn không thể khiến nàng hài lòng.
“Lụcsư huynh, huynh nói xem con Yếu Ly ấy nuôi làm sao đây?” Trùng Trùng hớp ngụm nước, nhớ tới loại đưa thư chuyên nghiệp ấy.
Hiện giờ đãsắp xế chiều, hai người thúc ngựa đến một con đèo có ít nhất năm ngã,trong phút chốc không biết nên đi hướng nào nên dứt khoát xuống ngựanghỉ ngơi một lúc.
“Đó là yêu tinh, không dễ nuôi dạy đâu.” ÔnĐạo Ất đứng ở giữa đường quay nhìn tứ tung, lúc thì nhìn trời chiều, lúc thì bấm tay tính, muốn dùng khả năng nhận biết phương hướng bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575247/quyen-2-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.