Ngày hai mươi bốntháng mười hai dương lịch, với thế giới mà hiện giờ Trùng Trùng đangsinh sống mà nói, thì đó chẳng qua chỉ là một ngày không thể bình thường hơn mà thôi. Ngắm nhìn dòng người qua qua lại lại trên đường, lạc quannhư nàng cũng không tránh khỏi phải buồn bã một phen: “Haiz~~ Nếu khôngphải sự cố máy bay chết tiệt đó, không thì chiếc áo khoác Issey Miyakeđã sớm đến tay rồi. Nào giống bây giờ: Áo vải xấu quần vải xấu giày vảixấu, quả thật đúng là ba xấu trên một người mà!”
Nương theo ánh nắng, nàng phát hiện ở góc đường có một đôi phu thê đang chọn hàngtrước một quầy hàng, người nam nhẹ nhàng cài chiếc trâm hoa lên mái tóccủa thê tử, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú. Còn người nữ vóc dáng nhỏnhắn ấy lại đỏ mặt cười thẹn thùng, gương mặt vốn bình thường cũng vìthế mà trở nên sinh động hẳn lên.
Nhưng mà, một cảnh tượng vốnlà ấm áp ngọt ngào lọt vào mắt Trùng Trùng lại trở thành chướng mắt,nàng cảm thấy như lồng ngực mình bị một tảng đá lớn đè lại vậy, khiếnnàng thở không nổi. Muốn to tiếng kêu lên lại không biết nên nói cái gì; Muốn bỏ mặc tất cả mà bỏ chạy lại ko biết nên đi đâu. Nụ cười gọi là“hạnh phúc” ấy làm tim nàng đau quá.
“Ô~Cô gái nhỏ, thanh thiên bạch nhật mà khóc cái gì vậy chứ!”
Trùng Trùng giật mình, hoảng hốt dùng tay áo lau mặt, nhưng phát hiệntrên mặt không hề có nước mắt. “Ông nói dối, ta nào có khóc đâu chứ!”Sau khi ý thức quay trở lại thì nàng có chút giận. Quay đầu nhìn nơiphát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575246/quyen-2-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.