“Còn tốt hơn đường Hỉ Vinh.”
Trùng Trùng chờ mong mà thở dài một hơi, “Kinh doanh tập trung làphương pháp thương mại tốt nhất, á, không nói cái này. Ta chỉ muốn choMã đại nhân biết, cả Khoái Hoạt Lâm đều do ta xây, chỉ cần cho các nhàbuôn thuê cửa tiệm của ta thì tiền tài sẽ vào như nước thôi.
Ta điều tra rồi, cơ sở kinh tế của Tụ Quật châu khá là yếu, nhưng nhucầu tiêu dùng lại vô cùng lớn. Và đây lại hoàn toàn là một ngọn núi vàng đào mãi không hết, nhưng ta phải cho các nhà buôn khất trước chi phí,để họ có chút ưu đãi thì về sau mới có lời được.”
Từ ngữ hiện đại của Trùng Trùng làm Mã Hữu Hỉ nghe nửa hiểu nửa không,nhưng hắn quản lý thương gia của toàn quốc đã nhiều năm rồi, nên hắncũng hiểu được ý của Trùng Trùng, hơn nữa nghe nàng nói mà hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Vậy bổn quan phải phối hợp với Thất cô nương thế nào đây?”
Sẽ không có chuyện tốt thế chứ? Chẳng phải là cái bánh trời cho sao!
Hắn biết ở Tụ Quật châu có không ít bá tánh, nhưng lại phân bố rải rác, chớ nói tới sản vật của bên ngoài, ngay cả những thứ ở tại Tụ Quật châu cũng lưu thông không được suôn sẻ, rất nhiều người có tiền cũng khôngmua được, thế nên nhà buôn phải đi lại mới kiếm được tiền.
Nếu thật sự có người tập trung các nhà buôn lại với nhau thì nhữngngười bán sẽ tiết kiệm được phí tổn và sức lực, mà người của cả châu đều đến đây mua đồ, vậy chắc chắn là lời gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575233/quyen-2-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.