Lúc Mã Hữu Hỉ đến được Có Một Quán Trọ thì đã là chiều tối.
Hắn vừa bước chân vào cửa đã trông thấy đại sảnh chật ních người, đềulà lữ khách đợi chuyến thuyền sau và thực khách đến từ khắp nơi, có vàitiểu nhị ăn mặc giống nhau đang miệng mồm hét to, tay chân bận rộn phụcvụ khách khứa, cả đại sảnh vô cùng náo nhiệt, làm hắn chợt tưởng mìnhđang ở trong quán ăn thịnh vượng nhất của Phụng Lân châu.
“Mã đại nhân, mời đi bên này.”
Khi hắn đưa mười mấy binh lính xuất hiện với bảy vị kiếm tiên, mộttiểu nhị nhanh nhẹn đã đi tới tiếp đón. Ngoại trừ việc đó ra thì chẳngcòn ai để tâm chú ý đến bọn hắn.
Người ăn vẫn ăn, người uống vẫn uống, người mắng thì vẫn mắng, không ai biểu lộ chút sợ hãi nào, hoàn toàn khác xa lúc hắn đến những nơi khác,bá tánh ai cũng kinh sợ hắn.
Nghĩ cũng phải, thuyền của Người Vượt Biển là công cụ giao thông duynhất ra vào Tụ Quật châu, cho dù là quan, dân, thương nhân hay hàngrong, chỉ cần đủ tiền mua được vé thuyền thì đều được đối xử bình đẳng,cho nên khi đã đến bến thuyền, thân phận của ai cũng đều trở thành không quan trọng, không cần lo những chuyện ỷ thế hiếp người hay ỷ mạnh hiếpyếu xảy ra.
Tại nơi đây, người người bình đẳng, ai gây chuyện thì không được lênthuyền, đắc tội Người Vượt Biển thì cho dù Thiên tử có đến cũng khônglàm được gì. Cho nên, những người đã quen ức hiếp người khác, ở đây cũng trở nên ngoan ngoãn, còn bá tánh thì trái ngược lại, họ không quá engại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575232/quyen-2-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.