“Mã Nghị, ngươi làm cái gì vậy?” Bạch Trầm Hương vô cùng tức giận.
“Sư phụ, người không được mang con đi tế!” Trùng Trùng nghểnh cổ lên nói rất gian nan.
Bạch Trầm Hương còn chưa lên tiếng, Dương sư bá đã nói: “Chưởng môn sư đệ, ba người Mặc Vũ sắp không chịu nổi rồi, muốn làm chuyện lớn thì phải hy sinh, nếu qua thiên thời, không những không đúc được Khước Tà Kiếm, chỉ e lẵng Băng Hàn bị hủy, các đệ tử ở đây tám chín phần không chịu nổi lửa táp, bên này là một người, bên kia là chuyện lớn của mọi người, làm như thế nào thì chưởng môn sư đệ đệ mau quyết định đi!” Hắn nói tới vô cùng đau đớn, bày ra dáng vẻ tang thương vì nước vì dân, nếu không phải vì bị Bạch Trầm Hương khống chế thì chắc Trùng Trùng đã xông qua vật ngã ông ta rồi.
“Lão già chết tiệt, ông biết cái rắm gì!” Trùng Trùng đáp trả rất không khách sáo, “Kỹ thuật luyện kim của các ngươi lạc hậu, không biết rằng đúc kiếm không thành là do thiếu một thứ tên là phốt pho, mà chỉ cần là con người thì trong cơ thể sẽ có. Dù sao thì ông cũng không có cống hiến gì cho phái Thiên Môn, ngoại trừ ăn không chờ chết thì suốt ngày chỉ biết bô lô ba la, vung tay chỉ chân. Nếu đúng là chí công vô tư đến vậy, thì ông đi tế đi. Nói nghĩa chính từ nghiêm như thế, cũng chẳng phải là tiếc cái tay cái chân già nua của ông sao? Này đó, ông nhảy vào lửa đi, cứu vớt cho phái Thiên Môn, càng đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575174/quyen-1-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.