Núi Vân Mộng nằm trên một nơi gọi là Phụng Lân Châu, mà đá Chân Hỏa lại ở Tụ Quật Châu, hai châu cách nhau một bờ biển. Bờ biển đó tên là Biển Chết, nước đen như mực, rơi xuống ắt chìm, Phụng Lân Châu và Tụ Quật Châu chia nhau ở hai bờ nam bắc của Biển Chết, tuychỉ cách một bờ biển, nhưng cả hai nơi đều có địa hình và khí hậu hoàntoàn khác nhau. Phụng Lân Châu là nơi đất đai linh cảnh, sản vật dồidào, non xanh nước biếc, phồn hoa nhộn nhịp, thế ngoại hữu nhân, nhânngoại hữu tiên, tiên ngoại hữu thiên[1], hoà hợp lẫn nhau,hòa bình an lạc. Mà Tụ Quật Châu lại là nơi nghèo nàn đói rét, không một bóng người, là nơi các môn của ma đạo chiếm cứ.
[1] Thế thượng hữu nhân, nhân ngoại hữu tiên, tiên ngoại hữu thiên:trên đời có người, trên người có tiên, trên tiên có trời.
“Nghĩa là, ta muốn lấy đá Chân Hỏa thì phải đi vào miệng hùm hang sói?” Trùng Trùng rất không có triển vọng mà biến thành kẻ hèn nhát.
Nàng biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thành thật sống ở núiVân Mộng, ít ra vẫn còn nửa cái mạng, nếu thật sự đến địa bàn của TụQuất Châu, nàng còn mạng trở về sao? Làm gãy Khước Tà Kiếm, Bạch TrầmHương nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng, mà đến Tụ Quất Châu thìchắc chắn cơ hội sinh tồn sẽ là không, dường như nàng trông thấy cả mộtchữ “Chết” to tướng khắc trên trán mình, làm sao cũng không xóa được.
“Tụ Quật Châu không đáng sợ như vậy đâu, được rồi, chỉ đáng sợ một chút chút.” Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575126/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.