Mấy trăm người trong mảnh đất rộng lớn như vậy ấy mà lại im ắng chếtđược, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, ngược lại dường như âm thanh xào xạc của lá khô trên đất còn to rõ hơn tiếng sấm. Mọi ngườimắt to trừng mắt nhỏ, toàn bộ đều tiến vào trạng thái gỗ hóa bởi sự thật trước mắt. Chắc chắn là nằm mơ! Nghe nói trong mơ không có âm thanh, chắc chắn làmơ rồi, bằng không thì vì sao sư phụ không lại đây đánh chết nàng? Là mơ thì tốt rồi, chỉ cần tỉnh dạy là mọi chuyện đều OK, được, Diêu TrùngTrùng cố lên, bây giờ chính là phải tỉnh khỏi giấc mơ.
Trùng Trùng dùng sức nhắm mắt lại, nhưng ngay vào lúc này, bên taitruyền đến tiếng ù ù ù, như là tiếng khóc, lại như tiếng nỉ non, mở mắtra nhìn thử thì thấy bảy vị sư huynh đệ đứng cách nàng không xa đangdùng tay luôn chân vật lộn cùng kiếm của mình.
Những thanh kiếm kia như có ý thức vậy, liều mạng lay động, như là đang tiếc thương cho lão thất nhà mình vì đã bị “giết chết” bởi cô bé conđang bị dọa đến ngây ngốc trước mặt này, phẫn nộ muốn xông ra khỏi vỏkiếm, xuyên thấu tim gan của kẻ đầu sỏ hủy kiếm, để nàng nợ máu phải trả bằng máu.
Đây không phải là mơ! Trùng Trùng bi ai nhìn rõ sự thật, vô ý thức muốn giải thích, nhưng há mồm hồi lâu mà chỉ thốt được một câu: “Đây — không thể trách ta!”
“Không trách ngươi?!” Bạch Trầm Hương trưng ra vẻ mặt bình tĩnh trướckhi cơn mưa đáng sợ đổ xuống, hơn nữa đây sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575117/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.