Sư phụ nói qua, muốn về nơi ở của phái Thiên Môn thì phải tự mình baylên, cũng có nghĩa là nàng phải học cách ngự kiếm bay mới có thể về.
Đây là một điều kiện khắt khe, bởi vì nàng là thân phàm xác thịt thuầntúy, không có lấy một chút nền tảng về pháp thuật, một người phàm muốnluyện tập đến trình độ có thể ngự kiếm bay, đó không phải là chuyện màtrong mười mấy hai mươi năm có thể làm được.
Thương Khung sư thúc nói đệ tử bát kiếm còn quan trọng hơn bát kiếm,bởi vì chúng là thần kiếm, ai cũng không phá hủy được. Nhưng chủ nhân do thần kiếm tự chọn lại là bảy tiểu kiếm tiên còn rất non nớt, ngoài racòn thêm một người phàm bình thường không rõ lai lịch. Giả sử có ngườitâm địa xấu xa thật sự muốn phá hoại uy lực của bát kiếm khi tề đủ thìchỉ cần tuỳ ý giết một kiếm chủ là được. Đến lúc đó, phái Thiên Môn lạiphải đi đâu để tìm thêm một người sử dụng Khước Tà Kiếm đây?
Nếu đệ tử bát kiếm quan trọng như vậy lại yếu ớt như vậy, Bạch TrầmHương thân là chưởng môn phái Thiên Môn hẳn là nên vô cùng yêu thương và bảo vệ mới phải, nhưng hắn lại sai Trùng Trùng sống tại Tử Trúc Lâm một nơi không có chút phòng hộ mạnh mẽ nào, để một người trông vườn phátlực rất thấp làm thầy vỡ lòng.
Như vậy rất giống như thả nàng vào trong một cái mâm, sau đó mang đikhắp nơi hỏi những kể đang nhìn chằm chằm nàng như hổ đói: “Muốn ănkhông? Cứ ăn thoải mái đi! Tên của món này tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575115/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.