“Đứng dậy hết đi, tuy Tây sư thúc của các con nói cũng có lý, nhưng ta thàcông sức gây dựng trong hai trăm năm nay bị hủy hết, cũng không muốn các con làm rùa rụt cổ.” Hiếm khi Bạch Trầm Hương không tức giận, bình tĩnh nói: “Không bằng người khác không phải lỗi của các con, sau này chămchỉ khổ luyện là được, không có gì phải xấu hổ cả.” A, thật không hổ là lãnh đạo! Trùng Trùng chậc lưỡi tánthưởng. Từ xưa đến nay có vị thủ lĩnh nào không như vậy chứ, ngay lúcthủ hạ cảm thấy nhục nhã sắp tự sát thì đứng ra nhẹ nhàng hiền từ nóinhững lời khích chí, quả nhiên có thể khiến người khác nhiệt huyết sôitrào.
“Huynh thấy Thương Khung nói cũng không đúng lắm.” Một sư bánói: “Nếu tên ma đầu đó chỉ vì muốn thăm dò chúng ta thì cuối cùng cũngkhông đến nổi hại người bằng ma khí, càng không đến nỗi thấy chưởng mônsư đệ thì quay đầu bỏ chạy. Bên ngoài đồn Hoa Tứ Hải lợi hại biết bao,huynh thấy chẳng qua cũng đến thế thôi.”
Có vẻ như Thương Khung rất ghét vị sư huynh đồng môn này, nên nói chuyện cũng không khách sáo, “Huynh thì biết gì, Hoa Tứ Hải cònmuốn dùng cách này để nói cho người khác rằng hắn không cần thiết phảithừa nước đục thả câu, không cần thiết phải ra tay đánh lén, còn vềchuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, trong mắt hắn thì nó chẳng đáng một đồng, thếgiới này vốn chính là kẻ mạnh thì sống, bản thân mình yếu nhưng khôngchọn cách sống yếu, nên dù cho chết cũng chết có ý nghĩa!”
“Đệ đây là ý gì? Lẽ nào bị ma giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575113/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.