Năm trăm năm đã qua, thiếu niên Nguyệt Thần sắp phải đối mặt với tai họa thứ hai, cơ thể bất toại.
Mặt mày hắn theo năm tháng đã sáng sủa hơn, vóc người cũng biến hóa vi diệu, chợt nhìn lại đã không còn là hài tử ngày trước.
Sáng sớm nay, hắn vừa tỉnh dậy liền phát hiện, tai họa thứ hai của mình đã phủ xuống.
Hắn đã không thể bước đi được nữa, trong hắn một mảnh mơ hồ, mỗi bước tiến về phía trước cũng đều đau thực cốt.
Duy Lợi Tư đẩy cửa vào, lại đẩy Lăng lên giường, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
“Ta không hiểu! Năm trăm năm đã qua tại sao ngươi vẫn cứ cố chấp tìm hắn như vậy! Từ ngày hắn đi ngươi dường như đã thay đổi thành người khác! Hiện tại ngươi biến thành như thế này hắn cũng không để ý tới ngươi, ngươi còn muốn đi tìm hắn?!”
Trong tầm mắt mơ hồ của mình, Lăng nhìn về một hướng khác, biểu tình có chút mờ mịt.
Đúng vậy. Tại sao vậy chứ.
Trong đầu hiện ra thân ảnh màu trắng kia, cùng với sự ly biệt năm trăm năm trước, rồi một lần gặp mặt lặng lẽ sau đó.
Lần đó hắn đi Long tộc sở tại, bông tuyết đầy trời, một mình hắn đi về phía trước, làm bạn với hắn cũng chỉ có một cây quải trượng.
Mà cũng là ngày ấy, có lẽ là do được Tuyết Chi thần nữ chiếu cố, nên thị lực của hắn được hồi phục trong một thời gian ngắn.
Bầu trời trắng xóa, cả vùng đất đều trắng xóa, Nhan Chỉ từ đằng xa đi tới.
Đi về phía hắn, bông tuyết tán lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-the/27730/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.