Tỏi Nhuyễn nhỏ di truyền IQ của bố còn có thiên phú chơi game của mẹ, từ nhỏ đã là no.1 trong đám trẻ con, trên mọi ý nghĩa.
Cô nhóc có bề ngoài xinh đẹp, miệng lại ngọt, lần kiểm tra thi cử nào cũng đứng nhất khối, cho dù thỉnh thoảng…..thường xuyên nghịch ngợm phá phách, thầy cô trưởng bối cũng đều thích cô.
Nếu như chỉ đơn thuần là một học sinh tốt cũng không nói làm gì, nhưng cô lại chơi game vô cùng giỏi, mới đầu còn thường xuyên bị người khác treo đánh, đợi đến khi cô tốt nghiệp tiểu học đã có thể mang theo một đám bạn nhỏ tung hoành server, tình huống bình thường rất khó gặp phải địch thủ.
Có lúc treo đánh đối thủ xong, vừa nói bản thân mới mười hai tuổi, phản ứng đầu tiên của đối phương chính là kéo cô vào danh sách đen.
Đương nhiên, Tỏi Nhuyễn nhỏ không hề quan tâm đến chuyện này, cô mới không thèm quan tâm bại tướng dưới tay có chặn mình hay không.
Cô nhóc cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại, mặc dù không thể so sánh được với cấp bậc đại thần như mẹ cô, nhưng trong những bạn nhỏ xấp xỉ tuổi cô, tuyệt đối là tồn tại giống như Độc Cô Cầu Bại.
Độc Cô Cầu Bại ngồi trước máy tính thanh lý danh sách bạn bè, xóa hết những người không thường xuyên liên lạc.
Người cuối cùng tên là ‘Nhóc mập, cô có chút ấn tượng, là bạn học tiểu học, trước đây cả ngày dính lấy cô nhóc, sau đó...hình như năm tư tiểu học nhà cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó nhóc mập cũng chuyển trường, sau này chưa từng liên lạc lại.
Cô nhớ nhóc mập chơi game không hề giỏi.
Cậu ta quá béo, ngón tay to ngắn, rất dễ bấm nhầm, cô nhóc không hề thích tổ đội chơi cùng cậu ta.
Hơn nữa trước đây đều gọi cậu ta là nhóc mập nhóc mập, cô thật sự không nhớ rốt cuộc cậu ta tên là gì.
Cô nhóc do dự một chút, vẫn là nhấn xoá bỏ.
Thẩm Dung Dung thế nào cũng không ngờ được, ngày đầu tiên nhập học vào cấp hai, cô liền gặp phải Waterloo* trong cuộc đời của mình.
(*Điển tích: Waterloo là một thành phố nhỏ ở miền nam Ontario, Canada. Đây là nơi đầu tiên khiến Napoléon gặp thất bại.)
Nhập học cấp hai, danh sách học sinh được sắp xếp theo thứ tự thành tích, cô vô cùng tự tin, cảm thấy đứng nhất khối dễ như trở bàn tay, không phải cô thì chẳng thể là ai khác, dù sao thì trong kì thi chuyển cấp môn nào cô cũng đạt điểm tối đa.
Ngày đầu tiên đi học, giáo viên sẽ nhận mặt học sinh, bình thường đều bắt đầu từ người có thành tích nhập học tốt nhất.
Tỏi Nhuyễn nhỏ mặc bộ váy mới, trên đầu cài nơ con bướm, ăn mặc như một công chúa nhỏ, tư thế ngồi đoan trang, đợi nghe thấy tên mình đầu tiên.
“Đứng thứ nhất….”
Cô theo bản năng ngồi thẳng lưng.
“......Trần Gia.*”
(*Nguyên văn là Trần Già nhưng mình sẽ để là Trần Gia.)
Cô gái nhỏ sững sờ.
Ai?
Trần Gia là ai?
Sao có thể không phải là Thẩm Dung Dung?!
“Đứng dậy cho cô nhìn một chút.”
Phía sau bên trái, một nam sinh nhỏ trắng trẻo xinh đẹp đứng dậy.
Ngày đầu tiên đi học, mọi người đều mặc quần áo mới, hình như chỉ có cậu, mặc chiếc áo cộc tay kẻ sọc màu xanh lam bị giặt đến bạc màu.
Cảnh giác được ánh mắt của Thẩm Dung Dung, nam sinh nhỏ nhàn nhạt nhìn đối diện ánh mắt bốc hỏa của cô nhóc, dừng lại một chút, sau đó cúi mắt thu lại tầm nhìn.
Giáo viên nhận mặt xong, cho cậu ngồi xuống, tiếp tục đọc: “Cùng đứng thứ nhất, Thẩm Dung Dung. Đứng dậy cho cô nhìn một chút.”
Thẩm Dung Dung mím môi đứng dậy, tâm tình vô cùng khó chịu.
Vòng nguyệt quế đứng thứ nhất phải chia cho người khác. Hơn nữa cùng là đứng thứ nhất, tại sao tên cô lại xếp sau Trần Gia?!
Cô giáo không hề biết sóng to gió lớn trời long đất nở trong lòng cô gái nhỏ, còn cười nói: “Ai ya, lớp chúng ta có hai bạn được điểm tối đa, vừa hay một nam một nữ.”
Các bạn nhỏ bây giờ đều trưởng thành sớm, nghe thầy giáo nói như vậy bên dưới rộ lên một trận cười.
Thẩm Dung Dung càng tức giận, có cái gì đáng cười? Lần thi sau cô sẽ đè tên nhóc giời ơi đất hỡi kia xuống.
Cả một ngày cô đều trầm mặc trong sự tức giận và ủ rũ vì vị trí thứ nhất bị người khác giành mất.
Về đến nhà, cô nhóc vứt cặp sách lên sô pha, Khương Mạt nhìn cô nhóc: “Con lại bắt nạt ai không bắt nạt đủ à?”
Thẩm Dung Dung: “Con mới không bắt nạt người khác! Mẹ chỉ biết đổ oan cho con.”
Khương Mạt nghe xong, không thể tin được nói: “Không phải con bị ai bắt nạt đấy chứ?”
Thẩm Dung Dung lầm lì không nói gì, cô nhóc muốn nói với mẹ, lại cảm thấy bản thân đã lớn như vậy rồi, nói ra quá mất mặt, hậm hực quay mặt đi: “Không có.”
Khương Mạt: “Không có? Vậy thì mẹ khá thất vọng đấy, còn tưởng cuối cùng cũng có người trị được con rồi chứ.”
Thẩm Dung Dung giận đùng đùng nhìn mẹ, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Vân, vô cùng đáng thương: “Bố ơi, bao giờ bố về? Mẹ lại bắt nạt con……”
Khương Mạt trợn mắt.
Buổi tối Thẩm Vân về nhà, ôm bà xã hôn một lúc, Khương Mạt đẩy chồng ra: “Mau đi xem con gái bảo bối của anh đi, tan học về tức giận đến tận bây giờ, không chịu ra khỏi phòng.”
Thẩm Vân không nhịn được bật cười: “Còn không phải do em chọc giận Tỏi Nhuyễn nhỏ hay sao?”
Khương Mạt trưng vẻ mặt vô tội: “Mới không phải em, là con bé bị người khác bắt nạt ở trường.”
Thẩm Vân: “Để anh đi xem xem.”
Thẩm Vân đi sang phòng Tỏi Nhuyễn, đợi tiếng bước chân hoảng loạn trước cửa biến mất, anh mới gõ cửa: “Bố vào nhé.”
Bên trong không có người trả lời, Thẩm Vân đẩy cửa đi vào, cô con gái nhỏ đang ngồi trên bàn học cúi đầu làm bài tập, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Ngồi lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, anh hỏi: “Mẹ bắt nạt con thế nào?”
Cô gái nhỏ chu miệng đặt bút xuống, gương mặt nghiêm túc: “Bố, bố mau quản mẹ đi, con nào có lúc nào cũng bắt nạt người khác?”
Thẩm Vân cười ra tiếng: “Con quên nhà mình mẹ là chủ gia đình sao? Mẹ con nói là được, bố quản không nổi.”
Ừ nhỉ, suýt chút nữa thì cô nhóc quên mất, nhà cô mẹ cô làm chủ gia đình.
Cô gái nhỏ ngây người hai giây, lập tức nhụt chí, nhận mệnh cầm bút lên tiếp tục làm bài tập.
“Nhưng nếu ở trường bị người khác bắt nạt thì bố có thể giúp được.”
Chiếc bút đang viết bài tập dừng lại, cô gái nhỏ rối rắm một hồi, nhỏ giọng nói: “Con nói với bố bố đừng nói cho mẹ, nếu không kiểu gì mẹ cũng cười nhạo con.”
Thẩm Vân: “Được, bố sẽ không nói cho mẹ con.”
Cô gái nhỏ đỏ mặt, hầm hầm hừ hừ nói hết chuyện xảy ra trên trường: “Cô giáo bắt nạt con, rõ ràng đều là đứng thứ nhất, tại sao con phải xếp sau người khác.”
Thẩm Vân không ngờ nguyên nhân lại là cái này.
Anh khẽ ho một tiếng, nhịn xuống ý cười, tránh làm tổn thương lòng tự tôn và lòng hiếu thắng mẫn cảm của con gái.
“Bởi vì nếu thành tích bằng nhau thì sẽ sắp xếp theo chữ cái đầu của họ, bạn học kia của con họ Trần, chữ cái đầu là ‘c, con họ Thẩm, chữ cái đầu là ‘s, ‘s đứng sau ‘c.” *
(*Trong phiên âm tiếng trung, họ Trần sẽ viết là ‘Chen, họ Thẩm là ‘Shen.)
Thẩm Dung Dung trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu sau, cô nhóc vẫn không chịu từ bỏ nói: “Vậy con đổi họ có được không?”
‘Phụt, bên ngoài truyền đến tiếng cười, Khương Mạt đẩy cửa cười giòn tan dựa người vào khung cửa nhìn cô nhóc: “Đồ ngốc, mẹ họ Khương (jiang),bà nội con họ Tôn (sun),đều đứng sau ‘c, con có thể đổi thành gì?”
Thẩm Dung Dung nhịn đến mức cả gương mặt nhỏ biến thành màu đỏ, nghẹn khí nói: “Con đổi sang họ Bạch theo chú Bạch (bái)!”
Thẩm Vân sa sầm mặt: “Ăn nói linh tinh.”
Thẩm Dung Dung cũng biết là không thể, nhưng chính là nuốt không trôi cục tức này.
Chỉ vì bản thân họ Thẩm mà vĩnh viễn bị họ Trần đè ở dưới sao?
Tính hiếu thắng của cô nhóc vô cùng mạnh.
“Không có tiền đồ,” Khương Mạt lại ‘chậc’ một tiếng, “Lần sau con thi nhiều điểm hơn cậu ta một chút không phải là xong sao?”
Thẩm Dung Dung: “Con đều kiểm tra được điểm tuyệt đối rồi.”
“........” Khương Mạt Mạt, “Vậy thì con nói với cô giáo, sắp xếp tên như vậy không công bằng, bảo cô giáo lần sau xếp con lên trên.”
“Không muốn, quá mất mặt.” Thẩm Dung Dung lập tức từ chối.
Khương Mạt trợn mắt, bước đến túm lấy tay Thẩm Vân: “Đi, chúng ta không quản nó nữa, cứ để nó buồn bã một mình đi.”
Thẩm Vân nhìn con gái lộ ra biểu tình ‘yêu nhưng không giúp được, đi theo Khương Mạt ra khỏi phòng.
Thẩm Dung Dung: “.......”
Cô biết ngay cô là đứa trẻ không được ai yêu thương!
Buổi tối, hai người trải qua cuộc sống vợ chồng xong nằm trên giường, Khương Mạt nghĩ đến con gái, có chút tức giận: “Nhóc con, chuyện nhỏ như cái đinh mà cũng sĩ diện như vậy.”
Thẩm Vân cười tủm tỉm: “Không phải di truyền từ em sao?”
Thẩm Dung Dung suy đi nghĩ lại, chỉ có một cách duy nhất để lấy lại vinh quang, đó chính là lần thi sau phải thi tốt hơn Trần Gia.
Tiếp đến, cô nhóc rất hăng hái học tập, đợi kì thi giữa kì tiếp theo.
Cô nhóc phải cho một số người biết, có người thi được một trăm điểm là do bọn họ chỉ có thể thi được một trăm điểm, mà cô thi được một trăm điểm là do điểm tối đa chỉ có một trăm.
Đáng tiếc lần thi tiếp theo, hai người lại đồng hạng xếp thứ nhất, mà Thẩm Dung Dung lại vẫn xếp sau Trần Gia như cũ.
Cô gái nhỏ tức đến bùng nổ, tối hôm đó, lưu loát viết một bức thư nặc danh gửi cho hiệu trưởng, tố cáo độ khó của bài thi quá thấp, không kéo ra được thành tích, ví dụ như bạn học Thẩm Dung Dung và Trần Gia không thể không cùng đứng thứ nhất.
Cô nhóc cố ý viết tên mình lên trước tên của Trần Gia.
Vì sợ thầy giáo đối chiếu nét bút, cô nhóc còn thông minh dùng máy tính in ra rồi gửi đi.
Tuần sau trên buổi lễ chào cờ, khi hiệu trưởng phát biểu có biểu dương tinh thần học tập của bạn học này, tiếp đó là biểu tình không biết làm thế nào, đề kiểm tra là do sở giáo dục thành phố cấp chung một đề, nhà trường cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Dung Dung sụp đổ ý thức được rằng, rất có khả năng sau này cô nhóc sẽ bị Trần Gia đè bên dưới rồi.
Con đường thành tích không đi được, cô nhóc chỉ có thể bù đắp ở những phương diện khác.
Ngoại trừ thành tích, cô nhóc còn giỏi cái gì nữa nhỉ?
Đánh nhau!
Không không không, cô là tiểu thục nữ, sao có thể hẹn người khác đánh nhau?
Vậy thì….chơi game đi!
Hôm đó sau khi tan học, Thẩm Dung Dung cố ý đợi ở cửa, đợi Trần Gia ra khỏi lớp, giơ tay chặn cậu lại.
Quần áo của cậu thiếu niên nhỏ luôn cũ mèm, nhưng rất sạch sẽ, nhìn không hề khiến người khác ghét bỏ, lúc này cậu dùng cặp mắt đen tuyền bình tĩnh nhìn sang cô nhóc, Thẩm Dung Dung lập tức nhớ đến ánh mắt ngày đầu tiên nhập học của cậu.
Ánh mắt của cậu như đang tố cáo gì đó, nhìn khiến tâm trạng cô vô cùng khó chịu.
Cô nhóc lại cảm thấy cậu ta đáng ghét rồi.
“Này, biết chơi không?”ịch>
Trần Gia nhìn cô một cái rồi thu lại tầm nhìn, lạnh nhạt nói: “Tôi không chơi game.”
Nói xong, thiếu niên nhỏ liền bỏ đi.
Kế hoạch lại thất bại lần nữa.
Thẩm Dung Dung tức giận đạp lên tường một cước.
Hừ, không chơi game cuộc sống sẽ không còn hoàn mỹ!
Cô mới không thèm tức giận với người có cuộc sống khiếm khuyết.
Nhưng cô nhóc vẫn ủ rũ, hình như cô nhóc không thể tìm được nơi có thể cướp lại vị trí thứ nhất của mình nữa rồi.
Cũng không thể thật sự cùng cậu ta đánh nhau phân thắng thua đi?
Một thời gian dài sau, cô gái nhỏ cả ngày tràn trề sức sống đều ủ rũ.
Hoạ vô đơn chí, kỳ hai năm nhất cấp hai lúc kiểm tra sức khoẻ, cô nhóc phát hiện bản thân bị cận thị nhẹ, kiểm tra chỉ được 0.8.
Sau khi Khương Mạt và Thẩm Vân biết, lập tức tịch thu điện thoại của cô, đồng thời cài đặt mật mã tất cả máy tính trong nhà.
Đến chơi game cô nhóc cũng không cách nào chơi được.
Cuộc sống quả thật không chút hy vọng.
Hôm nay lúc nghỉ giữa giờ, những bạn học thường xuyên cùng cô nhóc chơi game xúm lại nói chuyện với cô.
“Tỏi Nhuyễn, gần đây cậu không online game, vẫn chưa biết đúng không? Để mừng kỷ niệm hai mươi năm thành lập S&M, tổ chức một cuộc thi, phân thành hai nhóm, trên mười sáu tuổi một nhóm, dưới mười sáu tuổi một nhóm, còn có cả phần thưởng đấy!”ịch>
Thẩm Dung Dung trước giờ chưa từng đặc biệt nói cho người khác biết bố mẹ mình là ai, đa phần bạn học chỉ biết gia cảnh nhà cô không tệ chứ không hề biết cụ thể là nhà cô làm gì.
Thẩm Dung Dung không có tinh thần: “Ờ.”
“Sau cậu không kích động chút nào thế? Giải nhất một trăm vạn đó! Giải nhì ba mươi vạn! Giải ba mười vạn! Top mười đều có thưởng. Nếu cậu tham gia, nhất định có thể giành giải.”
Thẩm Dung Dung: “Ờ.”
Bây giờ đến máy tính cô còn không được sờ vào, còn quan tâm thi đấu cái quái gì chứ.
Hơn nữa loại thi đấu này hoặc là năm người đội chiến, hoặc là đấu cặp, cô chỉ có một mình thắng không nổi.
Mọi người thấy cô thật sự không có hứng thú, đành phải từ bỏ.
Không ai chú ý đến, khi bọn họ nói chuyện, cặp mắt của thiếu niên nhỏ ngồi phía sau bên trái bỗng nhiên sáng lên.
Chiều hôm đó tan học, Thẩm Dung Dung thu dọn bài tập buổi tối phải làm xong, vừa chuẩn bị ra khỏi cửa cùng bạn học, trước mặt liền nhiều thêm một bóng dáng thiếu niên.
Trần Gia đứng cạnh bàn học của cô, mím môi nhỏ giọng nói: “Thẩm Dung Dung, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô bạn học đang đợi Thẩm Dung Dung lập tức ‘ồ lên một tiếng ý vị thâm sâu, cười có chút dung tục, “Hai người nói hai người nói, Tỏi Nhuyễn, bọn tớ đi trước đây, bái bai~”
Thẩm Dung Dung bị phản ứng của bạn học làm cho không hiểu sao buồn bực trong lòng, trong mắt nổi lửa, hung hăng đưa mắt nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn làm gì?!”
Trần Gia: “Tôi muốn tổ đội đánh thi đấu với cậu, nếu thắng, giải thưởng chia đôi.”
Thẩm Dung Dung bất ngờ: “Không phải cậu không biết chơi game sao?”
Lần đầu tiên gương mặt thiếu niên lạnh nhạt nổi lên màu đỏ rực: “Biết, lúc trước là tôi lừa cậu.”
Được lắm, Thẩm Dung Dung cười ác ý: “Không muốn, tôi mới không thèm tổ đội với kẻ lừa đảo.”
Nói rồi liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị lực đạo bất ngờ kéo giữ lại.
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp nhưng có chút thô ráp của thiếu niên.
Trần Gia cúi mặt: “Xin lỗi, tớ xin lỗi với cậu, chỉ cần cậu đồng ý, sau này làm bài thi tớ đều sẽ nhường cậu……”
Không đợi cậu nói hết, cô gái nhỏ liền nổi giận, hung hăng vung tay cậu ra, ngọn lửa trong mắt cháy tí tách: “Cậu đây là có ý gì hả? Cho rằng tôi thi không vượt qua cậu được đúng không?”
“Không phải, tớ….”
Nhưng cô gái nhỏ đang trong tức giận không cho cậu cơ hội giải thích, giận đùng đùng bỏ đi.
Thiếu niên đứng trong lớp, thất thần nhìn theo bóng lưng cô.
Tỏi Nhuyễn nhỏ, cậu thật sự không nhớ ra tớ một chút nào sao?
Thẩm Dung Dung ra khỏi cổng trường, tài xế nhà cô đón cô về.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy trước cửa đặt hai chiếc vali, bố mẹ ngồi trên sô pha đang cầm máy tính bảng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nghe thấy con gái về, Khương Mạt ngẩng đầu: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, đến đây mẹ có chuyện nói với con.”
Thẩm Dung Dung có dự cảm không lành: “Làm gì ạ?”
Khương Mạt: “Mẹ với bố con đi du lịch, đoạn thời gian này con ở nhà một mình, hoặc là đến nhà ông ngoại, bà nội ở, đều được.”
Thẩm Dung Dung nghe xong liền quăng cặp sách, ngồi lên sô pha, khoanh tay trước ngực, giận đùng đùng nói: “Bố mẹ lại vứt con lại!”
Thẩm Vân khẽ ho một tiếng: “Đây không phải là kỉ niệm ngày bố mẹ kết hôn sao, hơn nữa con còn phải đi học….”
Thẩm Dung Dung: “Lừa ai chứ? Lễ tình nhân bố mẹ muốn trải qua thế giới chỉ có hai người, thất tịch muốn trải qua thế giới hai người, đến 11/11 cũng muốn trải qua thế giới hai người...dù sao chính là muốn ném thứ trói buộc là con đi, con chính là đứa trẻ không ai cần….”
Khương Mạt trợn mắt: “Tưởng mẹ không biết con ở nhà một mình tự do tự tại thế nào đúng không? Một ngày cho con chơi game hai tiếng, được chưa hả?”
……..!
Thẩm Dung Dung cẩn thận giơ ra ba ngón tay: “Ba tiếng mới được.”
Nói xong dường như sợ Khương Mạt không đồng ý, vội vàng bổ sung thêm: “Con nhất định làm bài tập xong hết rồi mới chơi, cứ cách bốn mươi phút nghỉ mười phút!”
Khương Mạt: “Thành giao.”
Thẩm Dung Dung nhảy cẫng lên: “Yeh, tạm biệt bố mẹ, chúc kỷ niệm ngày bố mẹ kết hôn vui vẻ, chơi nhiều thêm mấy hôm, lúc về tốt nhất là tiện mang thêm cho con một đứa em trai.”
Ha ha ha, bố mẹ đi cô có thể tìm người đánh thi đấu rồi!
Nhưng….
Tìm ai đây?
Trình độ của những bạn nhỏ xấp xỉ tuổi cô cô đều không nhìn trúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]