Ninh Như Thâm vừa ra khỏi cổng hoàng cung, xe ngựa của Ninh phủ đã đợi ở ngoài.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi nhảy xuống khỏi xe ngựa, khuôn mặt phúc hậu tỏ ra vui mừng, ông ấy hành lễ với cậu, "Đại nhân!"
Ninh Như Thâm:...
Ninh Như Thâm, "Ông là...?"
Người nọ lập tức hoảng sợ, "Đại nhân! Lão nô là Nghiêm Mẫn đây!"
Ninh Như Thâm nhìn chăm chú vào trang phục của ông ấy, thử dò hỏi: "À... Nghiêm quản sự?"
Nghiêm Mẫn vội vàng gật đầu, "Đúng là lão nô đây."
Ninh Như Thâm mỉm cười, "Hôm nay trông ông không giống mọi khi, suýt nữa thì không nhận ra." Cậu nói xong thì leo lên xe ngựa, để lại Nghiêm Mẫn đứng tại chỗ rồi tự sờ lên mặt mình trong sự hoang mang.
Trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ và nước trà, thậm chí còn đốt cả trầm hương.
Toàn thân Ninh Như Thâm rã rời.
Cậu tiện tay cầm một quả óc chó lên rồi bắt đầu cắn răng rắc, nhân tiện gọi Nghiêm Mẫn, "Khởi hành."
Xe ngựa kẽo kẹt chuyển động rồi từ từ khởi hành.
Đi được vài mét, một giọng nói lanh lảnh bỗng dưng vang lên ở phía sau, "Ninh đại nhân! Ninh đại nhân ngài chờ đã!"
Ninh Như Thâm giật mình thon thót, lòng thầm có linh cảm chẳng lành.
Cậu ngồi dậy rồi đập vào thành xe để thúc giục Nghiêm Mẫn, "Nghiêm thúc, nhanh lên, tăng tốc đi!"
"Ơ... đại nhân à, hình như lão nô vừa nghe thấy..."
"Ông nghe nhầm rồi."
"..."
"Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702606/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.