Cậu biết ngay mà!
Ninh Như Thâm hít một hơi sâu: Lý Vô Đình còn có tâm tư gì khác chứ? Chẳng qua chỉ muốn đặt bẫy chờ cậu nhảy vào mà thôi.
"Thần..." Cậu cố nhịn lại những suy nghĩ lộn xộn.
Nếu trả lời sai câu hỏi này, cậu sẽ toi đời cùng Cảnh gia.
Trong lúc đang chần chừ, tin đồn nghe được lúc diễn ra cung yến bỗng nhiên nảy ra trong đầu. Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, quyết định đánh cược một ván...
Cậu buông quyển sớ tâu xuống, cúi người bái lạy.
Sống lưng bên dưới bộ triều phục ngay thẳng như một gốc tùng, "Thần thiết nghĩ... tham ô trái luật pháp làm nguy hại cho muôn dân, loại người hại dân hại nước như vậy tất nhiên phải tịch biên và cho đi lưu đày, cửu tộc cùng chịu tội!"
Trên đầu không có âm thanh gì.
Lý Vô Đình mân mê ngón tay, cảm thấy hơi ngoài dự đoán. Sau đó hắn cất tiếng đầy lạnh lẽo, "Ninh khanh đúng là đoạn tình tuyệt nghĩa, công tư phân minh, thanh liêm chính trực..."
"Vậy thì cứ làm theo cách mà Ninh khanh nói đi, khép tội Cảnh gia và cho đi đày."
Câu nói của hắn thật giả khó phân biệt.
Ninh Như Thâm suýt nữa thì móc thủng tấm thảm dưới đất: Bình thường có thấy anh trọng dụng tôi đến thế này đâu.
Cậu hít sâu môt hơi, "Ý của thần là... Kẻ nào tham ô trái luật thì nên bị xử tội."
Dứt lời, Ngự Thư Phòng lại chìm trong im lặng.
Lý Vô Đình bỗng dưng nói: "Lui xuống hết đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702599/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.