Ninh Như Thâm gần như nín thở.
Lý Vô Đình gọi tên thật của cậu mang một cảm giác rất khác biệt, giống như có gì đó khẽ gãi vào trong lòng vậy.
Bàn tay trên đầu cậu lại di chuyển, Lý Vô Đình khẽ hỏi:
"Sao không trả lời?"
Ninh Như Thâm đứng dưới sự che dậy của tay áo hắn nên ầm mắt bị hạn chế. Tất cả những thứ cậu nhìn thấy chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú của Lý Vô Đình. Cậu khẽ thở ra, "...Dạ."
Lý Vô Đình, "Qua loa quá."
"..." Ninh Như Thâm dõng dạc, "DẠ!!!"
Đối phương bật cười, cuối cùng cũng buông tay xuống, "Trẫm vẫn chưa hỏi. Tự của Ninh khanh có ngụ ý gì vậy?"
Ninh Như Thâm thầm nhủ, làm gì có ngụ ý nào.
Chẳng qua chỉ là chọn bừa một chữ trong từ điển Tân Hoa mà thôi.
Cậu nói: "Nghĩa là để phục vụ Ngự tiền thì thần cần có một số đức tính tốt đẹp: Húy mạc như thâm, thâm thâm bất tức." Kín mồm kín miệng, nói ít làm nhiều. [1]
[1] 讳莫如深 Húy mạc như thâm: Giữ kín như bưng.
深深不息 Thâm thâm bất tức: nghĩa là "Thâm Thâm không nghỉ" =))) Câu gốc phải là 生生不息 sinh sinh bất tức: sinh sôi không ngừng nghỉ. Đoạn chơi chữ này để dẫn đến tình tiết phía sau.
Lý Vô Đình sững sờ vì câu sáng tạo "Thâm Thâm không nghỉ" của cậu...!
Một lát sau hắn mới khẽ lên tiếng, "Thâm Thâm... nghỉ một chút cũng được."
Ninh Như Thâm cúi đầu, "Cảm ơn bệ hạ có lòng quan tâm."
Tặng trâm cài tóc xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702514/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.