Chương trước
Chương sau
Tề phủ cùng Mộ Dung sơn trang giao tình không phải là ít, trên một thế hệ khi có thâm hậu tình nghĩa, cả hai còn sớm có quan hệ mượn tiền, để thể hiện thành ý, Tề Nghiêm phải đi một chuyến, tự mình dâng hương.
Căn bản là cả Bảo Bảo cũng cùng đi, nhưng Tề Nghiêm nói, lúc này mà lên đường, phải tốn gần mười ngày, thân thể nàng yếu đuối, khẳng định không chịu nổi mấy ngày liền bôn ba. Thế là hắn để thê tử lại, không chút lãng phí thời gian, dẫn mấy người lập tức xuất phát, tiếng vó ngựa theo trước cửa một đường vang đến ngoài cửa thành, dần dần nghe không thấy.
Sau khi đưa trượng phu ra cửa, nàng chầm chậm hướng lầu chính đi vào, trong lòng đang tính toán, nên trải qua những ngày này rảnh rỗi như thế nào.
Cuối hành lang dài của Tề phủ là một vườn mai. Tuy rằng thời tiết chuyển ấm, nhưng hoa mai trong vườn thật đẹp như cũ, Bảo Bảo quay bước, muốn đi hái vài cành mai.
Còn chưa đi đến trướcvườn, nàng chợt nghe đến bên trong có thanh âm.
Nàng hướng đầu nhỏ vào bên trong tìm hiểu, phát hiện ra người ở trong vườn mai nói chuyện, đúng là Tư Đồ Mãng cùng Quân Mạc Tiếu. Hai người cũng không biết là ở thương nghị đại sự gì, sắc mặt rất nghiêm túc.
" ngươi vì sao muốn giấu diếm?" Tư Đồ Mãng hỏi, hai hang mi thô thô nhíu lại một chỗ, thái độ nhàn nhã ngày thường toàn không thấy nữa, hắn giờ phút này xem ra có chút dọa người.
Quân Mạc Tiếu cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
" ta cơ bản nghĩ đến, dựa vào sự điều hành của ta, có thể vượt qua được."
" kết quả, ngươi lại làm vấn đề càng nghiêm trọng hơn."
" nếu không một gian phường châu báu khác đột nhiên khai trương, còn dùng giá thấp ác tính để cạnh tranh, vấn đề sớm đã được giải quyết!" nàng oán hận giậm chân, bẻ gẫy vài cành hoa mai cho hả giận.
Tư Đồ Mãng trầm ngâm một lúc lâu sau mới từ từ mở miệng.
" ngươi còn không thấy rõ, đó là một cạm bẫy sao?"
" ngươi muốn nói …"
Tư Đồ Mãng đột nhiên nhấc tay, không cho nàng nói chuyện. Sau đó, hắn chậm rãi tiêu sái đến trước cửa vườn mai.
" thiếu phu nhân, xin mời đi ra cùng thảo luận."
Bảo Bảo đỏ mặt, chậm rãi đi ra, bởi vì bị bắt gặp khi nghe lén mà ngượng ngùng.
" các ngươi đang nói chuyện gì?"
" không có việc gì." Quân Mạc Tiếu bỏ xuống những lời này, quay đầu muốn đi.
Tư Đồ Mãng giữ chặt nàng.
" cùng thiếu phu nhân nói rõ ràng."
" ta không …"
" đừng quên, nàng chính là bà chủ của chúng ta." khẩu khí hắn trở nên có chút nghiêm khắc.
Khuôn mặt Quân Mạc Tiếu biến đổi, giãy không thoát khỏi kiềm chế trên tay, đơn giản cắn môi, hung ác trừng mắt hắn, cố chấp không chịu mở miệng.
Nàng ở Tề phủ nhiều năm, từng vụng trộm thích Tề Nghiêm, vì vậy lúc trước mới phản đối cưới Bảo Bảo vào cửa. Nhưng mà nàng cũng không mù quáng, mấy ngày nay dần dần nhận ra, tình cảm vợ chồng hai người khắng khít, người bên ngoài tuyệt đối không thể xen vào, ngọn lửa yêu thầm dần dần giảm, nhưng mà muốn nàng hướng Bảo Bảo cúi đầu, thậm chí cầu viện, nàng vẫn là làm không được.
Đang giằng co không ngừng, Bảo Bảo đã mở miệng trước.
" là việc làm ăn của Bảo Hỉ phường xảy ra vấn đề sao?" nàng hỏi.
Hai người nháy mắt ngây người, quay đầu trừng mắt nhìn nàng? Giống như là nàng đột nhiên mọc ra ba đầu sáu tay.
" ngươi cũng biết chuyện này?" Quân Mạc Tiếu thất thanh kêu lên.
Bảo Bảo gật đầu, nhặt lên một cành hoa mai bị ném.
"trước khi thành thân, đại tỉ cho ta một cái túi gấm. Bên trong có tên của ngươi, cùng ba chữ ‘Bảo hỉ phường’."
" nàng quả nhiên đã sớm biết! Khó trách ngày đó ở Tiền phủ, nàng đã hỏi ta, buôn bán vận chuyển Bảo Hỉ phường dạo này như thế nào."
Tư Đồ Mãng nhướng mày, cũng không tin nổi, trong lòng sinh bội phục.
"chuyện trên thương trường, làm sao giấu giếm Tiền Kim Kim?"
Bảo Bảo thưởng thức hoa mai, cúi đầu, vụng trộm sát mồ hôi lạnh trên trán.
Tính cách đại tỉ, nàng rất rõ.
Tiền Kim Kim đã sớm nhìn ra, thái độ Quân Mạc Tiếu không tốt, nên tiết lộ chuyện Bảo Hỉ phường cho Bảo Bảo, không phải muốn nàng ra tay giúp việc, ngược lại là ám chỉ nàng, nếu sau khi thành thân, Quân Mạc Tiếu còn dám có hành động gì, có thể lấy chuyện Bảo Hỉ phường để uy hiếp, chiêu này chẳng những cao minh, hơn nữa cực kỳ lợi hại.
Không biết vì sao, Bảo Bảo bắt đầu có chút cảm thông Quân Mạc Tiếu.
" có thể đem tình hình cụ thể nói cho ta biết không?" nàng muốn biết nội tình.
Quân Mạc Tiếu đang muốn cự tuyệt, cổ tay lại căng thẳng.
" ngươi không cùng thiếu phu nhân nói, chẳng lẽ là muốn trực tiếp nói cùng chủ tử?" Tư Đồ Mãng nhíu mày hỏi.
Nhắc đến Tề Nghiêm, quả nhiên hữu hiệu thật sự. Quân Mạc Tiếu dù không tình nguyện vẫn mở miệng.
" Bảo Hỉ phường là sản nghiệp Tề gia, việc buôn bán châu báu, toàn từ ta phụ trách, tổng điếm thiết lập tại Song Đồng thành, còn mở mười sáu gian chi nhánh." Tề gia lấy mỏ vàng lập nghiệp, giao thiệp với buôn bán châu báu cũng là đương nhiên.
" ta nhớ rõ, ở trong kinh thành cũng có phân hào."
Quân Mạc Tiếu gật đầu.
"tháng sáu năm trước, ta tuần tra kì hạ phân hào, phát hiện tài liệu vàng bạc bảo thạch thượng đẳng tổng bộ phát hạ chín thành đô bị đã đánh tráo."
" Vậy tại sao lúc đó không báo ngay cho phu quân?"
" ta …" nàng hít sâu. " Ta không dám nói cho chủ tử biết."
Người vận chuyển tài liệu là nàng tự mình chọn, chuyện này nói trắng ra, tất cả đều là trách nhiệm của nàng. Tề Nghiêm luôn luôn mặc kệ chi tiết, chỉ hỏi doanh thu, việc buôn bán ở trên tay nàng xảy ra sai lầm, nàng phải tự thong báo.
Quân Mạc Tiếu lúc này cũng thật không cười nổi.
" ta đã tính toán, lại nhập một lần hàng, đem sai lầm che dấu đi, nào biết đâu rằng ốc lậu Thiên Phùng mưa suốt đêm, trong kinh thành mở một gian châu báu khác đi, những sư phó châu báu trên tay ta, đều bị họ dung số tiền lớn cướp đi."
" trước đoạt nguyên liệu, sau chiếm khách hàng, chiêu này cao minh." Tư Đồ Mãng thản nhiên nói.
" không chỉ như thế." nàng hít sâu một hơi, áp lực uể oải cùng tức giận, mới có thể tiếp tục nói.
" sáu ngày trước, đối phương ở Trấn Xa huyện mở phân hào, vì cạnh tranh, giá so với tiền vốn còn thấp hơn."
Đối phương tiến sát từng bước, mắt thấy mọi người có mặt đông đủ liền đi lên diễu võ dương oai, sự tình giống quả cầu tuyết, càng lăn càng to, nàng nếu không cùng đường cũng sẽ không hướng Tư Đồ Mãng cầu cứu.
Nghe xong chân tướng, bên trong vườn mai lâm vào một trận yên tĩnh, ba người cũng không mở miệng, suy nghĩ đăm chiêu. Sau một lúc lâu, Bảo Bảo ngẩng đầu lên.
" ta có thể giúp đỡ."
" ta không cần sự giúp đỡ của ngươi, ta …"
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé, đè cánh tay Quân Mạc Tiếu lại, hai tròng mắt trong suốt mà chuyên chú thẳng tắp nhìn Quân Mạc Tiếu.
" ta chỉ là không muốn ngươi bị Tề Nghiêm mắng." nàng tự mình lĩnh giáo qua, Tề Nghiêm mắng người thật đáng sợ thế nào!
Quân Mạc Tiếu yên lặng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, khí diễm nhất thời bị diệt hơn phân nửa.
" Cho ta hỗ trợ, được không?" thanh âm mềm mại lại vang lên, tiến vào trong tai làm cho người ta nghe, ngay cả xương cốt đều phải mềm nhũng. Cặp con ngươi sang như ngôi sao kia, không chỉ hữu hiệu đối nam nhân, liền ngay cả nữ nhân nhìn thấy, cũng muốn mềm lòng.
" ngươi có thể hỗ trợ cái gì? Khách hàng đều chạy, chẳng lẽ còn có thể đem bọn họ kéo trở về?" Quân Mạc Tiếu quay đầu đi, còn dám mạnh miệng.
" không, bọn họ sẽ quay lại."
" trở về làm cái gì?"
Bảo Bảo kéo cổ áo xuống, lộ ra khóa phú quý hoàng kim.
" đến xem cái này."
Tư Đồ Mãng hạ chỉ thị, trước chi nhánh Bảo Hỉ phường Trấn Xa huyện, làm một tòa ban công hoa lệ.
Buổi trưa mỗi ngày, Bảo Bảo chỉ cần đứng trên ban công, đám người tựa như thủy triều, phía sau tiếp trước vọt tới, làm các khu phố phụ cận chật như nem.
Thiên hạ nghe danh khóa phú quý hoàng kim, cùng thê tử giấu trong khuê phòng của Tề Nghiêm, đều là quảng cáo tốt nhất, tất cả mọi người tò mò, từ nơi xa tìm tới, liền nhất đổ trước bảo vật cùng chân diện giai nhân, khiến đường cái Trấn Xa huyện so với lễ hội còn náo nhiệt hơn.
Ngày thứ nhất, nàng đeo dây chuyền trân châu Nam Hải. Buổi chiều vật phẩm trang sức trân châu trong Bảo Hỉ phường đã bị nhóm phu nhân trong thành cướp đoạt tinh quang, còn đặt cọc trăm vạn lượng cùng đơn đặt hàng.
Ngày thứ hai, nàng đội trên đầu xuyến vàng hình tán hoa, không đến buổi trưa, Quân Mạc Tiếu nhất định phải đến tiệm, giải thích với khách hàng không mua được hàng, cam đoan sắp tới sẽ làm ra một số lượng lớn xuyến vàng kiểu dáng tán hoa.
Không đến thời gian mấy ngày, khách nhân đều quay lại Bảo Hỉ phường, chẳng những cứu lại việc kinh doanh, còn hung hăng đại kiếm nhất bút*, gian tiệm châu báu mới mở kia, cho dù có nhiều hàng hoá mới lạ, cũng chỉ có thể ở trước cửa giăng lưới bắt chim.(* cái này có nghĩa tương đương với việc buôn bán thuận lợi, có nhiều khách hàng đến nỗi khiến cho những chỗ khác bị cướp hết mối)
Tảng đá lớn trong lòng Quân Mạc Tiếu cuối cùng cũng rơi xuống. Ác cảm đối với Bảo Bảo lúc trước, sớm bị tình cảm cảm kích đá bay lên chín từng mây rồi, giống những người khác trong Tề phủ, đối vị thiếu phu nhân này vui lòng phục tùng, chỉ kém không đem nàng trở thành Bồ Tát cứu mạng.
Sau khi kết thúc ngày thứ ba "thời gian quảng cáo", nàng tự mình bưng canh gà, đi vào phía sau phân hào, một gian phòng nhỏ yên lặng trong viện.
Bọn nha hoàn mở cửa, cung kính phúc thân.
" tất cả đều lui ra." nàng dặn dò, hướng phòng khách đi đến.
Trên nhuyễn tháp đặt dưới cửa sổ, Bảo Bảo oa ở trong áo choàng hai mặt ngủ, hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mệt mỏi, kim tương trâm ngọc trên tóc còn chưa gỡ xuống.(Nhu Nhi:tâm sự chút,ta tính dịch là Bảo Bảo rúc vào trong áo choàng ngủ.Nhưng mà ta lại thích từ oa,nghe có vẻ trẻ con,ngây thơ.Nếu có tình yêu nào ko thích thì cứ comt ở dưới cho ta biết mà sửa nhé!)
" thiếu phu nhân."
" ân?" nàng đột nhiên ngồi dậy, vẫn đang nửa mê nửa tỉnh, hai mắt lờ mờ.
" Phải lên ban công sao?"
" không phải." Quân Mạc Tiếu vội vàng đè bả vai của nàng lại, sợ nàng mơ mơ màng màng, lại muốn lên ban công.
" ta bưng canh gà đến, mời thiếu phu nhân dùng bữa."
"được." nàng bưng canh gà lên uống, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, đầu nhỏ gật lại gật, thiếu chút nữa rơi vào trong bát.
" thiếu phu nhân, ta muốn cám ơn người." Quân Mạc Tiếu thành tâm nói.
" cảm tạ cái gì cơ?" trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn mờ mịt không hiểu.
" cám ơn người ra mặt giúp ta, mời chào khiến khách nhân quay lại." nếu không có ra kì chiêu này, Bảo Hỉ phường chỉ sợ phải đóng cửa.
" việc nhỏ thôi, ta cũng thường làm như vậy."
"A, thường xuyên?"
"đúng vậy, lúc trước trong nhà chỉ cần có cửa hàng mới khai trương, đại tỉ sẽ bảo ta đến đó ở hai ngày nhằm hấp dẫn đám đông." Lúc còn là cô nương của Tiền gia, trách nhiệm của nàng cũng chỉ là đi nơi nơi cắt băng, đến chỗ nào đi ở mấy ngày, cửa hàng mới tự nhiên sẽ người xe tấp nập, mỗi ngày kiếm không ít ngân lượng.
Quân Mạc Tiếu trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời.
Lâu nay nghe danh Tiền Kim Kim vì kiếm tiền thủ đoạn gì cũng có thể nghĩ ra. Chính là không ai nghĩ tới, nàng ngay cả tỷ muội mình cũng không buông tha, bắt Bảo Bảo " đi công tác" khắp nơi.(Nhu Nhi:để biết thêm chi tiết về nhân vật vô cùng nổi tiếng Kim Kim,xin đọc Kim Ngọc Mãn Đường)
Nói xong, Bảo Bảo lại mệt mỏi nằm xuống ngủ, tay nhỏ bé buông lỏng, chén canh gà rơi xuống đất.
Mạc Tiếu lấy tay đón lấy, không để cho chén canh rơi xuống mặt đất, miễn làm Bảo Bảo giật mình thức dậy. Nàng không lên tiếng nữa, khẽ bước rời khỏi phòng, lại thiếu chút nữa đánh ngã người vạm vỡ đứng ngoài cửa.
"A!" nàng hô nhỏ một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tư Đồ Mãng nhanh chóng ra tay, đem nàng ôm chặt chẽ.
" Uy, chúng ta ngang hàng, không cần phải gấp gáp quỳ xuống hành lễ." hắn cười nói, hướng vào bên trong cửa nhìn thoáng qua.
" thiếu phu nhân đâu?"
" ở trong phòng tiểu khế."
" Vậy thôi, đừng làm ầm ỹ nàng." loại thời tiết này mà đứng lâu ở trên ban công, dù sao cũng không phải chuyện thoải mái gì. Thiếu phu nhân là phú quý thiên hạ được nuông chiều, liên tục mấy ngày chịu đựng như vậy, khẳng định đã mệt muốn chết rồi.
" ngươi tìm thiếu phu nhân có việc gì?"
" không có việc gì, ta tìm ngươi. Ta đã điều tra qua, chuyện nguyên liệu bị đánh tráo, cùng với chuyện sư phó châu báu bị mua mất, đều cùng cái tên vận chuyển hàng hóa kia có liên quan, gian tiệm châu báu mới mở kia là của hắn đầu tư."
" đáng chết, tên kia dám [ăn cây táo, rào cây sung], lại còn vọng tưởng muốn giành chuyện buôn bán của Tề gia." Mạc Tiếu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tức giận nghiến răng.
" đừng tức giận, ta đã tìm được tên kia, cũng đã thay ngươi xử lý hắn."
" ngươi xử trí hắn như thế nào?"
"Chuyện này ngươi không cần quan tâm." hắn nhếch miệng cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
" Tư Đồ." nàng đột nhiên mở miệng kêu.
Hắn quay đầu lại.
" ân?"
Mạc Tiếu cắn môi, ngần ngại trong chốc lát mới mở miệng.
" đa tạ."
" cảm tạ cái gì cơ?" hắn cố ý làm bộ như không hiểu.(Nhu Nhi:cũng cùng câu hỏi nhưng chị Bảo Bảo dễ thương ngây thơ ko hiểu còn Mãng ca thì tính giả nai =.=)
Nàng trừng mắt, rất muốn đánh hắn một quyền.
" không hiểu cũng không sao." nàng quật cường nói, quay đầu tránh đi.
Chính là, đi không tới hai bước, bỗng thấy hoa mắt, thân hình cao lớn kia liền vọt đến trước mặt nàng, cúi đầu, mỉm cười nhìn nàng. Hắn tươi cười có vài phần vô lại, làm cho trên mặt nàng nóng lên.
" Đừng đi đừng đi, ta tự nhiên biết ngươi muốn nói về chuyện gì, chính là, ta nói Quân đại cô nương, ân tình lớn như vậy, chỉ trị giá một câu cảm tạ của ngươi thôi sao?" hắn nhíu mày.
" vậy ngươi muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào?"
Nàng cũng biết, cọc ân tình này không nhỏ, Tư Đồ Mãng chẳng những hao phí tiền tài còn vì nàng điều hành tài chính, bù vào lỗ lã. Tốn tiền là chuyện nhỏ, đáng quý nhất là hắn còn mất tâm tư, vận dụng nhân lực, tìm sư phó châu báu, bổ sung nhân công cho phân hào.
Công phu nhiều như vậy, còn phí sức lao động, gian nan cực kỳ. Ân tình lớn như vậy, nàng nên lấy cái gì để đền đáp hắn?(Nhu Nhi:đưa tiền đây ta nói cho nghe,lấy thân đền là được chứ gì,làm Tư Đồ phu nhân sướng thấy mồ)
Tư Đồ Mãng vươn tay, đại chưởng đặt ở trên đầu nàng, đem tóc của nàng vò rối loạn, trên khuôn mặt tục tằng, cười đến làm càn mà ôn nhu.
" ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi!"
*****************
Tiết mục ban công "hiến Bảo" đến ngày thứ sáu đã gần kết thúc, đám đông càng nhiều, không khí càng náo nhiệt, nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày,mỉm cười đều có thể khiến tất cả cho xôn xao, Tư Đồ Mãng còn phải phái ra người duy trì trật tự, miễn cho đám người nhào tới làm đổ ban công.(Nhu Nhi:chắc giống crazy fan thời hiện đại của mình)
Trướng phòng Bảo Hỉ phường đếm ngân phiếu đếm tới hai tay bị chuột rút, ngay cả bàn tính cũng gảy hư hết hai cái, mỗi người đều cười toe toét.(Nhu Nhi:lúc đó ta xuất hiện bán máy đếm tiền cho trướng phòng.ta học Ngân hàng mà.kekeke)
Nhưng không ai nghĩ đến, Tề Nghiêm đã trở về.
Giữa ngày, Bảo Bảo trên ban công bảo trì mỉm cười, khắc chế không thể ngáp, mắt hạnh trong suốt ở trong đám người quét một vòng, đột nhiên nhìn thấy, Mạc Tiếu ở ban công chính phía dưới vừa la vừa vẫy tay, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, miệng không biết đang nói cái gì. Nàng chớp chớp hai mắt, tựa vào lan can, nửa thân trên vươn ra tìm hiểu.
" cái gì cơ?! Ngươi nói cái gì?"
Quân Mặc Tiếu sắc tái nhợt, hai tay hai chân, tính luôn cả đầu đang mãnh liệt lay động.(Nhu Nhi:bả đang múa may quay cuồng báo động cho chị đi trốn thế mà chị lại không biết!híc)
" lớn tiếng một chút, bằng không ta nghe không được a!" Bảo Bảo càng vươn người ra bên ngoài tìm kiếm, hơn phân nửa thân mình đã muốn treo ở ngoài lan can.(Nhu Nhi:gan ghê.Ta là ta không dám làm vậy đâu.Té một cái là nằm luôn)
Sấm dậy đất bằng, "oanh" một tiếng ban công lung lay sắp đổ.
" Cẩn thận!"
A, ở phía sau Mạc Tiếu, khuôn mặt tuấn tú đang tức giận đến biến thành màu đen kia, xem ra nhìn rất quen mắt nha…(Nhu Nhi:mô phật! mặt chồng chị mà chị còn chưa nhận ra! =.=!!!)
Tề Nghiêm!
Nàng ôm lan can, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể trừng lớn ánh mắt, theo dõi khuôn mặt phẫn nộ của hắn.
Không đúng nha, hắn đi Mộ Dung sơn trang dâng hương, quay lại không phải cần mười ngày sao? Lúc này cách ngày hắn về tới nhà còn tới ba ngày, hắn chẳng những đã trở lại, còn đuổi tới Trấn Xa huyện, vừa vặn bắt quả tang nàng làm chuyện lén lút.
" ngươi sẽ làm nàng sợ." Tư Đồ Mãng lên tiếng, đem Quân Mạc Tiếu đang sợ tới mức mồm miệng cứng đờ ra sau lưng mình để tránh nàng bị chủ tử trách phạt.
Tề Nghiêm hít sâu một hơi.
"xuống dưới này." lúc này đây, hắn khắc chế không có gầm rú, nhưng biểu tình vẫn thực dọa người.
Hắn vội vã gấp rút trở về, thiếu chút nữa làm tuấn mã mệt chết, không nghĩ tới nàng không ngoan ngoãn chờ ở nhà, ngược lại còn làm ra chuyện tày trời. Hắn nghe được tin tức nàng đi Bảo Hỉ phường làm việc, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa bóp chết người đưa tin tức.
Bảo Bảo không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay giống như bị dính vào lan can, không chịu buông ra.
" thiếu phu nhân có thể bị nhũng chân."
"sao ngươi biết?" Tề Nghiêm quay đầu, ánh mắt hung ác.
Tư Đồ Mãng nhún vai mỉm cười.
" chủ tử, người muốn ở lại chỗ này phát hỏa, hay là đi bế thiếu phu nhân xuống đây? Nếu ngài không nghĩ sẽ đi lên, ta có thể làm giúp nha."
Giọng Tề Nghiêm như sấm gầm rú, lại lần nữa "oanh" một tiếng.
" không cho phép!"
Tư Đồ Mãng càng cười vui vẻ, mang theo Mạc Tiếu lui ra phía sau.
" như vậy, làm phiền chủ tử rồi." hắn vẫy vẫy tay, cho thuộc hạ ngăn đám người kia lại tạo một lối đi lên cho Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm thấp rủa một tiếng, nhất liêu y bào, trước ánh mắt của đám đông, nhúng mũi chân một cái, thân hình cao lớn thoáng như quỷ mị, nhanh chóng lên đến ban công.
mọi người phía dưới tới xem náo nhiệt có tăng chứ không giảm, tất cả đều trợn to ánh mắt, không ngừng đoán, Tề Nghiêm đang tức giận đến đỉnh đầu bốc khói kia có đối kiều thê rít gào tức giận hay không.
Lan can bên cạnh ban công, Bảo Bảo giống con thú nhỏ bị khiếp đảm, lui về một góc. Khi trượng phu nghiêm mặt bước lên tầng cao nhất, nàng bắt đầu lo lắng, nếu từ chỗ này nhảy xuống có phải so với bị hắn bế đi xuống sẽ an toàn hơn không.(Nhu Nhi:em xin chị,cái đó gọi là chơi dại đó)
" nàng lại làm cái gì?" Tề Nghiêm vẻ mặt dữ tợn quát, phát hiện mỗi lần mình xuất môn, nữ nhân này sẽ bày ra nhiều trò mới, căn bản không chịu an phận.
" ta chỉ là muốn hỗ trợ." nàng ấp a ấp úng trả lời, tuy rằng dùng ngón tay bịt lỗ tai, nhưng hắn gầm rú vẫn thật là lớn tiếng dọa người.
" là kẻ nào đưa ra mưu ma chước quỷ này, muốn nàng ra mặt? Tư Đồ Mãng? Hay Quân Mạc Tiếu?" hắn híp mắt.
Bảo Bảo vội vàng lắc đầu.
" là bản thân ta tự đề nghị."
Hắn sắc mặt càng đen.
" thê tử của ta không cần xuất đầu lộ diện."
" nhưng mà đại tỉ có nói qua …"
" nàng ta còn nói qua cái gì?" hắn rống.
" ách, tỉ tỉ nói, có thể kiếm tiền là tốt rồi." nàng đây là giúp hắn kiếm tiền nha, vì sao hắn mất hứng, ngược lại còn rất tức giận?
Tiếng hút không khí bén nhọn vang lên, thân hình cao lớn cũng ẩn ẩn run run.
Hắn muốn bóp chết Tiền Kim Kim!
Bất quá, việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng ôm Bảo Bảo xuống lầu. Thân mình kiều nhỏ kia không ngừng hướng ra phía ngoài lan can, thật là nguy hiểm. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho toàn bộ người Trấn Xa huyện thưởng thức đường cong phấn mông mê người dưới ti váy của thê tử hắn.
" lại đây." hắn vươn cánh tay.
Nàng đáng thương hề hề lắc đầu.
" ta, ta, chân của ta không động đậy." ô ô, đều tại hắn, lớn tiếng rống như vậy, hại hai chân nàng đều nhũng ra.
Tề Nghiêm cắn răng, gằn từng tiếng, từ từ ra lệnh.
" bắt lấy tay ta."
Nàng chậm rãi vươn tay, nhưng không có đụng tới hắn, giống như là đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, tay nhỏ bé lại thu trở về.
" phu quân."
" làm cái gì?" hắn không kiên nhẫn hỏi.
Nàng co rúm lại một chút.
"Sau khi trở về nhà, chàng không được mắng ta nha!"
Hắn chịu đủ rồi!
Bảo Bảo thậm chí không kịp phát ra tiếng kinh hô, Tề Nghiêm đã vươn tay, nhanh chóng kéo một cái, đem nàng tách khỏi lan can, thân mình mềm mại xa cách mấy ngày nay liền nhanh tiến sát trong vòm ngực rộng lớn không có một tia khe hở.
Trò hay kết thúc, Tề Nghiêm mang tiểu mỹ nhân cùng khóa phú quý đi, một lần nữa thu hồi quyền lợi riêng của hắn, không cho phép bất cứ ai nhìn tiểu thê tử của hắn.
Dưới ban công vang lên một trận thở dài tiếc hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.