Sau sự kiện đó, lầu chính đột nhiên rất náo nhiệt, ban ngày khách đến nhiều như nước, mỗi người đều có chuyện muốn khẩn cầu nàng nói với Tề Nghiêm một tiếng.Người trong phủ hiểu được, chỉ cần nhờ Bảo Bảo, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ít nhất lời nàng nói, Tề Nghiêm đều nhẫn nại lắng nghe không có một ngụm phủ quyết.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, đảo mắt đến cuối năm, trong thành Song Đồng cực kỳ náo nhiệt, mọi người cùng nhau quây quần, vui mừng ăn bữa cơm đoàn viên.
Càng gần lễ mừng năm mới, Tề Nghiêm càng có nhiều việc, ngân hàng tư nhân các nơi đưa tới kết hối cả năm, hắn phải tự mình kết toán sổ sách, liên tiếp mấy ngày cũng không gặp mặt, thậm chí không có về lầu chính qua đêm.
Ngày ba mươi đêm đó, trong đại sảnh xiêm áo sáu bàn, người Tề gia đều quay về nhà ăn bữa cơm tất niên, chỉ thiếu một mình Tề Nghiêm, đợi hơn nửa ngày, hạ nhân mới vội vàng thông báo là chủ nhân đã hồi phủ.
Bảo Bảo mắt hạnh chuyển động, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn khó nén niềm hân hoan. Nàng đứng dậy, trước tiên căn dặn nha hoàn bưng thức ăn lên, tiếp theo liền xỏ chân vào giày thêu, ba bước cũng hai bước* đuổi tới cạnh cửa chờ đợi.( * có nghĩa là nôn nóng muốn làm gì đó,nghĩa chung chung là như vậy)
Đã nhiều ngày không gặp mặt hắn, trong lòng nàng trống trơn, có loại cảm xúc khó chịu nói không nên lời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã quen có hắn bên cạnh. Đây là tương tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tai-the/140894/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.