Trời ơi, ta thừa nhận ta có chút hoảng sợ. Nguyên thần của Yêu vương theo cơ thể kỳ lân bay ra, đáng tiếc bị ta bắt được. Ta không rảnh để tiếp đónhắn nên tùy tiện nhét luôn vào ngực.
Yêu tộc bày ra vẻ mặt cực kỳ hung ác như thể muốn ta trả lại nguyên thần của Yêu vương bọn họ.
Ta luôn là người dễ nói chuyện, nhưng tư tưởng Yêu tộc lại khó khai thông.
Nếu thật sự đem nguyên thần của Yêu vương lấy ra, ta có chút mất mặt. Ta sờ ngực, nguyên thần nhét trong đó hơi phình lên, nhéo thử mấy cái, khônghiểu sao lòng ta bỗng trở nên kiên định.
Yêu tộc căm phẫn muốn lấy mạng ta.
Ta nhanh chóng đỡ Hỏa Tịch đang nhão như bùn dậy, sợ hãi nói: “HỏaTịch, ngươi thế nào rồi? Rốt cuộc có chết hay không?! Nếu chắc chết,ngươi nói một tiếng để ta còn chạy trốn!”
Hỏa Tịch nôn ra một ngụm máu.
Thấy hai ba tiểu yêu đang đánh về phía ta, ta nhanh chóng buông HỏaTịch, nâng tay niệm quyết biến ra một tấm khiên, run lẩy bẩy nói: “Lúcnày còn hộc máu, hơn phân nửa là sống không nổi.”
Nhìn bộ dạng Hỏa Tịch như sắp chết thế kia nhưng hắn chưa tắt thở, còngiương mắt nhìn ta, yết ớt cười nói: “Vậy ngươi còn định lề mề tới khinào, không mau đi đi.”
Điệu cười của hắn khiến tay ta run lên.
Ta chưa từng thấy nụ cười yếu đuối và nhu nhược của hắn.
Đúng lúc này, tiểu yêu thừa dịp ta run tay, đánh nát tấm khiên của ta,yêu trảo nhọn hoắt đâm về bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160699/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.