Ta bưng nghiên mực yên lặng xoay người sang chỗ khác, u oán nhìn hắn:“Sao, còn muốn gì nữa?” Trong nghiên mực đúng là một gốc cỏ Ngưng Lộ,cũng là do ta lấy bớt từ số thuốc của Hỏa Tịch.
Tốt xấu gì cũng là ta đi Cùng Châu hái cỏ Ngưng Lộ về. Không giữ lại mộtvài cây làm kỷ niệm thì chẳng phải quá phí, huống hồ hương vị cỏ NgưngLộ rất tốt, có thể trồng ra một ít cũng không phải chuyện gì xấu.
Hỏa Tịch nói: “Còn cần đến mưa và sương Cùng Châu.”
Nghe vậy, ta bỗng thấy có chút không thú vị nhưng vẫn đặt nghiên mực lên cửa sổ để cây cỏ có thể phơi nắng. Sau đó, ta dọn dẹp một chút rồi cũng ravườn phơi nắng.
“Lưu Cẩm.”
Ngay khi ta bước khỏi cửa phòng, Hỏa Tịch lại gọi ta. Ta quay đầu: “Chuyện gì?”
Hắn nói: “Ta khát, lấy nước cho ta.”
Ta xoa thắt lưng, đi đến trước mặt hắn: “Ngươi muốn uống nước?”
Hỏa Tịch bỗng nhiên nhíu mày, ôm ngực, vẻ mặt đau đớn: “Đau đầu quá … Quênđi, Lưu Cẩm nàng ra ngoài phơi nắng đi, ta có thể tự lấy nước.”
Nói xong, hắn làm bộ định đứng lên.
Ta buồn buồn, xoay người đến bàn rót một chén nước, đưa lại cho hắn.
Hắn nhận lấy, vẫn nửa dựa vào giường như trước, mày không nhíu, uống nước xong, vẻ mặt vui mừng.
Bỗng nhiên ta nhận ra nhiều điểm đáng ngờ, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không phải ngươi đau đầu sao?”
Hỏa Tịch cười như không cười: “Uống nước xong, đỡ nhiều rồi.”
Ta nói tiếp: “Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160626/chuong-70-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.