Lúc đó, Hỏa Tịch vừa an điểm tâm vừa buồn chán nhìn tờ giấy ta viết rồi hỏi kẻ đang định lấy điểm tâm trong đĩa của hắn là ta: “Lưu Cẩm, trong khibản quân hôn mê, nàng đi Ma giới à?”
Ta không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có đi.”
Ta không thề không thừa nhận đồ ăn của Diễm Thải cung món nào cũng ngon.
“Nghe nói Băng Phách là bảo vật của Ma giới, làm sao nàng lấy được?” Hỏa Tịch hỏi tiếp.
Ta nhét một miếng điểm tâm, nghiêm chỉnh hỏi: “Bảo vật gì?”
Hắn đưa cho ta một chén nước, nói: “Băng Phách của Ma giới.”
“Đó không phải là bảo vật của Ma tôn sao, làm sao ta có được!” Ta lấy đĩađiểm tâm trên đùi Hỏa Tịch ôm vào lòng, thuận miệng đáp.
Thật ra đừng nói, bình thường Hỏa Tịch oai phong lẫm liệt, kết quả khôngphải cũng bệnh đến như núi đổ sao. Từ khi tỉnh lại đến giờ, mấy ngàyliền đều không ra khỏi tẩm điện nửa bước, vẫn cứ nửa dựa vào giường đọcsách hoặc bắt ta hầu hạ hắn đọc sách.
Nhìn quyển sách dày cộp, thật khó hầu hạ!
Cho dù mệt mỏi hay đói bụng, hắn cũng bảo ta mang đồ ăn đến trước giườnghắn. Tỷ như hiện tại, một mâm điểm tâm, hắn cũng đặt trên đùi, sau đótừng chút một vươn tay về phía đĩa, lấy điểm tâm nhét vào miệng.
Ta bưng lấy đĩa điểm tâm của Hỏa Tịch, hắn cũng không tức giận, mà nói: “Vậy Lưu Cẩm sao lại có bảo bối của Ma tôn?”
Ta nghi hoặc: “Ừ nhỉ, rốt cuộc ta sao lại có nó nhỉ?”
“Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160625/chuong-70-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.