(Một)
Ta tựa vào vai của Hỏa Tịch, qua bờ vai hắn, ta còn có thể nhìn thấynhững cánh hoa nho nhỏ màu trắng nổi bật trong màn đêm bị cơn gió nhẹthổi bay rồi lại rơi đầy mặt đất phía sau lưng hắn.
Tình cảnh này, ta nghĩ đúng lúc ta nên thể hiện mình là một người rấthiểu lòng người, nói: “Kỳ thật ta đợi không lâu lắm”. Nhưng ta nghĩ một lúc, vẫn nói: “Lão tử đợi rất lâu rồi, ngươi chậm quá, kém cỏi chếtđược.”
Hỏa Tịch không trả lời. Ta nghĩ hắn đã ngầm thừa nhận rồi. Ta nhặt mộtcánh hoa rơi trên bờ vai hắn, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi bay đi, lạinói: “Hỏa Tịch, ta cảm thấy ngươi là một người quá âm trầm quá xảoquyệt.”
Bàn tay đang ôm ta của Hỏa Tịch dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sao lại nói thế”
Ta kéo lỗ tai hắn ra rồi hét lớn: “Ngươi làm hại ta bị Hành Xanh vừa kêu đánh vừa đòi giết, đều tại ngươi nói cái gì Hành Xanh ghét nhất hoasen! Ngươi cố ý! Nếu không phải bởi vì ngươi nói như thế, ta sẽ giúpHành Xanh đi hái hoa sen sao?” Tuy rằng Hành Xanh không tính toán vớita, nhưng ta bị thằng nhãi này tính kế nên không thể không tính toán với hắn.
Khoảng gian mày Hỏa Tịch ẩn hiện ý chây lười như có như không, nói: “Ta có ép nàng hái hoa sen à?”
“… Cho nên mới nói ngươi rất xảo quyệt.” Ta tạm thời không nói gì nữa, nửa ngày lại chỉ nín thinh không nói thêm câu nào nữa.
Buổi tối, ta cùng với Hỏa Tịch ở phủ Hành Xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160592/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.