Tiên tì dắt ta hết rẽ phải rồi rẽ trái cong cong quẹo quẹo trong Diễm ThảiCung, nhiều ngả rẽ đến mức đầu ta choáng váng căng thẳng.
Vừa đi tiên tì vừa dạy bảo ta về quy củ trong Diễm Thải Cung này, nói chota biết Thần Quân của các nàng thích cái gì và không thích cái gì. Nhiều thứ như vậy khiến ta nghe đến đầu óc rối loạn, cuối cùng thì chẳng nhớcái gì cả.
E là anh chàng Thần Quân kia rất khó hầu hạ, chẳng biết sao mà có cả đống thứ không thích, khó trách lúc tiên tì chỉ bảo cho ta thì ánh mắt nàngấy có mấy phần tha thiết liếc nhìn ta.
Ta liền tò mò hỏi, anh chàng kia là Thần Quân gì mà lại phô trương thanh thế lớn như vậy?
Lúc tiên tì nghe ta hỏi thì hai mắt tỏa sáng lên, đại khái giống như rất tự hào và vui vẻ vì có người để tám chuyện.
Nàng ấy chậm rãi nói: “Lưu Cẩm mới đến thiên đình sợ rằng chưa biết đại danh đỉnh đỉnh của Hỏa Thần.”
Ta biết thời cơ mà chen vào một câu: “Đại danh lừng lẫy kia gọi là gì?”
Tám chuyện là tài nghệ tinh túy mà ta rất thành thạo, nếu muốn tám chuyệnthì cũng phải cần hỗ trợ lẫn nhau. Nếu cứ để cho một người liên tục nóihoài thì sẽ không thú vị, cũng cần phải có người bên ngoài thường xuyênxen vào vài câu để trợ hứng và cho người đang nói biết được rằng cóngười đang chú ý lắng nghe mình, có như thế mới có thể tám chuyện khôngngừng không dứt.
Quả nhiên khi nghe câu hỏi của ta thì tiên tì hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/123809/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.