Nhưng ta chỉ ăn hai ba cái, lúc chuẩn bị mò thêm một cái nữa thì thình lìnhtrên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trong trẻo làm hại cánh tay đanglàm chuyện xấu của ta cứng đờ: “Lưu Cẩm vẫn chưa ăn no sao, đừng ăn noquá nha!”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy dáng người cao to của Lan Hưu trong chiếcáo choàng màu xanh thẫm, tóc dài rũ xuống, đang cúi đầu xuống dùng đôimắt mang theo ý cười liếc nhìn ta, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên nụcười nhạt.
Ta rút tay về, mất hứng mà chùi chùi lòng bàn tay vào người, suy sụp nói:“Sao mà ngươi tìm được ta?” Lan Hưu là một con xà thối, ta đã biết từsớm. Chỉ không ngờ, hắn cư nhiên tự mình đi bắt ta về.
Trở về còn phải tiếp tục thành hôn với hắn.
Lan Hưu híp mắt lại, cười nhạt nói: “Vi phu và Lưu Cẩm có linh tê, đương nhiên là có thể tìm được nàng rồi.”
Ta không phải không thừa nhận, Lan Hưu là một con rắn xanh rất có kiếnthức, cho dù ở trước mặt ta da mặt dày đùa giỡn lưu manh cũng có thể làm cho cao nhã như vậy. Ta vội vàng bất mãn chửi hắn một câu: “Ngươi chớcó gọi bậy, ta còn chưa gả cho ngươi.”
Kết quả Lan Hưu không để ý đến sự phản khác và tranh đấu trong im lặng củata, khom người bế ta lên. Ta động đậy, hắn lại ôm càng chặc hơn. Chỉnghe hắn bình thản nói: “Đi đi, trở về tiếp tục thành hôn.”
Đúng lúc này, trong tiệm bánh bao có một vị khách dũng cảm kêu một tiếng: “Chủ quán, cho ta một đĩa bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/123800/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.