Tôi cảm thấy Mạc Lượng là người tốt, vừa có phong độ vừa có tính nhẫn nại. Một nhà khoa học còn trẻ, thời gian tính toán bằng giây, mà bây giờ lại chịu ngồi đây ăn cơm cùng hai bà mẹ và một nha đầu ngốc, còn rất ân cần gắp thức ăn, hàn huyên nói chuyện vui với mẹ tôi.
Tôi vẫn đang không ngừng ăn nọ ăn kia, tâm tình tôi không tốt, miệng cũng không được rảnh rỗi, món gì đặt gần tầm với, tôi đều có thể ăn rất nhiều, cô Mạc gắp một miếng thịt gà cho tôi, tôi ăn, tôi thấy bốn góc của đậu rồng đầy dầu mỡ, lại tự gắp cho mình. Tôi không nói chuyện với họ, nhưng ai nói đến điều gì đó thú vị, tôi đều cười theo. He he.
Mẹ tôi kể những kiến thức biết được ở Thái Lan, đơn giản là tham gia lễ mừng thọ của vua Thái, nhìn họ biểu diễn thuyền rồng như thế nào, xem các vị cao tăng đắc đạo được kính trọng sùng bái ra sao, bất kỳ tiết mục, lịch trình du lịch nào cũng được mẹ nói vô cùng phấn khích thú vị, ai biết Mạc Lượng lại lắng nghe chăm chú như vậy, thêm mấy vấn đề rất có tính học thuật. Mẹ tôi càng nói càng hăng hái, ánh mắt sáng bừng, vui sướng hoa chân múa tay, tôi cứ như đứa ngốc ngồi cắn cốc sữa chua nghĩ: tôi muốn phụ lòng mẹ tôi, bây giờ mẹ đã coi Mạc Lượng là anh con rể của mình rồi, nhưng dù là tôi hay là mẹ cũng không có cái phúc ấy.
Nhân lúc cô Mạc đi toilet, Mạc Lượng đi ra ngoài nghe điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-poseidon-cua-toi/21678/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.