Tôi tỉnh giấc rất sớm, nằm lì trên giường cả buổi không buồn nhúc nhích.
Tối hôm qua tôi vẫn không ngừng khóc, rất tức giận vì bị Diệp Hải dùng sức lực cưỡng chế, cuối cùng anh ta xin tôi, nói: “Em đừng khóc. Nếu không em đưa anh đến chỗ cảnh sát của trường, chịu lần lượt mười cực hình thời Mãn Thanh, không được thì dùng ghế hùm*, nước ớt hạt tiêu gì đó, bởi vì anh cưỡng hôn em.”
(*Ghế hùm là hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.)
Anh ta nói chuyện hài hước làm tôi nín khóc mỉm cười?
Lòng tôi còn đang bi thương đây.
Trong đầu tôi toàn là lời Mạc Lượng nói với người khác “Tôi là em gái của anh ấy”; anh nhìn thấy tên Yagyuu Ranko, chỉ nhìn thấy cái tên thôi, liền ngừng ngay công việc trên tay, nhận lấy bưu kiện cứ như báu vật.
Tôi nghĩ đến đây, trong mũi lại cay xót, nhìn từ ánh mắt của anh đến trái tim của anh, trong lòng anh không có người khác. Tôi là con gái, dù có ngốc đi chăng nữa cũng biết điều này.
Tôi dùng vỏ gối lau mắt, bất chợt có một ý tưởng, nếu tôi đột nhiên nhảy đến ba mươi hai tuổi, ngay cả con cũng có, thì thật tốt biết bao, hàng ngày tôi không có việc gì khác, chỉ nấu cơm chăm sóc cho con và bố nó, chỉ cần nghĩ nên bồi bổ cái gì cho con. Tôi muốn khoảng thời gian này mau mau trở thành quá khứ, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-poseidon-cua-toi/21677/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.