Trời tối Tiểu Quỳnh mới trở về, nàng mỏi hết cả chân tay, trong lòng không khỏi nghĩ: Hầu hạ hai vị tiểu hoàng tôn đúng là thật vất vả, hèn gì mấy bà vú cứ hay than phiền là bị hai người bắt chạy đông chạy tây, nàng lúc đó còn tưởng bọn họ gạt người, không ngờ hôm nay tự thân kiểm chứng, đúng là lời đồn không phải đùa, may mắn mình chỉ đến có một lần, nếu không... Nghĩ tới đây Tiểu Quỳnh không khỏi rùng mình, nàng nhanh hơn bước chân muốn trở về gặp Nguyên cơ ngay lập tức. Nguyệt Hoa đang trong phòng cùng Thúy Liễu sắp xếp gọn gàng giấy sách cho vào rương gỗ, nhìn thấy Tiểu Quỳnh trở lại, Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Ngươi về rồi à, bên chỗ Phúc Dung cùng Phúc Yến thế nào rồi?" "Dạ, nô tì đã thu dọn bên đó hết rồi ạ! Nguyên cơ có cần nô tì giúp không?" Tiểu Quỳnh nói xong bước lên tính phụ giúp Nguyệt Hoa, nhưng lại bị Nguyệt Hoa từ chối: "Không cần, nhìn ngươi cũng mệt rồi đi, qua bên kia nghỉ ngơi trước, ở đây cũng sắp xong rồi." Nguyệt Hoa đang thu dọn tự nhiên cảm thấy có chút đau đầu, hoa mắt, nàng hơi loạng choạng đưa tay vịn bàn, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh giật mình chạy lên đỡ lấy Nguyệt Hoa nói: "Nguyên cơ người bị sao thế?'' "Ta không thấy đường các ngươi mau đỡ ta lên giường!" Nguyệt Hoa lắc đầu, khó chịu nói. Hai người các nàng vội vàng dìu Nguyệt Hoa lại giường nằm xuống, Tiểu Quỳnh lo lắng nói: "Để như vậy không ổn đâu, hay để nô tì đi tìm thái y đến." Nguyệt Hoa cảm thấy phiền phức lên tiếng nói: "Nghỉ một chút là được chứ gì, cần gì phải gọi người đến." Thúy Liễu lại không đồng ý nói: "Nguyên cơ nói như vậy không đúng, theo nô tì thấy vẫn gọi thái y đến xem sẽ tốt hơn." Nguyệt Hoa còn muốn từ chối nhưng lại bị Phúc Đảm ngăn cản, hắn mới trở về nhìn thấy Nguyệt Hoa nằm trên giường, hai cung nữ thân cận thì ngồi bên dưới, vừa nhìn đã biết ngay không phải chuyện gì tốt, Phúc Đảm nhíu mày nói: "Ở đây rốt cuộc có chuyện gì, Thực Nhi nàng bị làm sao thế?'' Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh nghe thâm âm không khỏi giật mình, vội vàng né tránh một bên. Nguyệt Hoa cười khổ nói: "Chàng đã trở lại, thần thiếp chỉ bị đau đầu, nằm nghỉ đã ổn hơn rồi." "Mau đi gọi thái y đến", Phúc Đảm đi lại chỗ Nguyệt Hoa, nghiêm giọng ra lệnh. "Dạ", Tiểu Quỳnh liền cúi đầu chạy ra ngoài, Nguyệt Hoa không thể cãi lại lời của Phúc Đảm, đành phải nằm yên trên giường chờ thái y đến bắt mạch. Chẳng mấy chốc thái y đến, ông yên tĩnh bắt mạch cho Nguyệt Hoa, lông mày ông một nhếch, tiếp theo tinh tế cảm nhận mạch tượng. Sau đó ông thu hồi tay, trong mắt mang ý cười, chắp tay nói với Phúc Đảm: "Chúc mừng ông hoàng, thần xem kỹ là hoạt mạch, nhưng mà chỉ gần một tháng, mạch tượng có chút yếu, đợi thêm vài ngày nữa thần xem lại có thể chắc chắn được." Hoạt mạch! Phúc Đảm trong mắt hiện lên ý cười, nhìn chăm chú về hướng bụng Nguyệt Hoa, Thực Nhi lần này lại có rất tốt, nếu nàng lại sinh con gái càng tốt hơn. Nguyệt Hoa cũng nhìn bụng mình, lại có nữa không phải chứ, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý sinh thêm đứa nhỏ đâu, đúng là ngoài ý muốn của nàng, nhưng nếu không phải như trong dự kiến của nàng, mắc bệnh gì nặng, vậy cũng xem như là một chuyện tốt. Phúc Đảm vui mừng xong, thoáng nhíu mày vẫn có chút lo lắng nói: "Ngươi chắc chứ, ngươi chắc chắn bụng nàng không có chuyện gì?'' Thái y cũng biết ông hoàng lo lắng con nối dõi, mỉm cười trấn an nói: "Ông hoàng đừng lo lắng, thai phụ rất khỏe mạnh, đứa bé bên trong cũng thật khỏe mạnh.'' "Nhưng mà thứ thần vô lễ, ngài cùng nguyên cơ nên chú ý chút chuyện phòng the, thai nhi còn yếu đâu..." Ông thẳng thắn nói thẳng với hai người. Nguyệt Hoa không khỏi đỏ mặt, chuyện này đừng nên nói thẳng ở đây chứ, tuy da mặt nàng dày thật nhưng vẫn không cấm có chút ngượng ngùng. Phúc Đảm lại bối rối, giả vờ quay đi nơi khác thoáng gật đầu nói: "Ừ, ta đã biết." Tiễn đi Thái y, Phúc Đảm ngồi trên giường căn dặn nàng một số thứ thai phụ cần phải làm, còn bảo nàng không cần khẩn trương, Nguyệt Hoa không khỏi cười nhạo hắn: Nàng cũng chẳng phải lần đầu mang thai, có gì phải khẩn trương, nhưng nhìn bộ dáng chàng ấy lúc này, đúng là còn rành hơn cả nàng, làm như người mang thai là chàng ấy không bằng. Nguyệt Hoa phun tào hắn xong, lại nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hắn: "Chàng từ từ đã, cái thai mới có một tháng, không cần chú ý nhiều như thế đâu." "Không phải thái y trước khi đi có nói sao, lần này nàng mang thai không chừng sẽ nôn, nàng nằm yên trên xe ngựa mới là tốt nhất", Phúc Đảm nhíu mày nói, hắn cảm thấy đứa nhỏ này đến đúng là không đúng lúc, còn vài ngày là phải trở về kinh thành rồi, dọc đường xóc nảy Thực Nhi chịu nổi sao? Không được hắn cần cho người lót niệm vào xe, giảm bớt xóc nảy cho nàng mới được. Nguyệt Hoa nhìn hắn cao hứng nói mãi không ngừng, lại còn cái kiểu tự đắc nhắc nhở nàng chú ý dưỡng thai, Nguyệt Hoa nhìn mà có chút không cao hứng, đưa tay vỗ bụng mình thở dài thầm nghĩ: Đứa nhỏ này đến không hợp thời điểm, nàng mang cũng thật khổ bức, không thể làm cái này, làm cái kia, ngày tháng phía sau nàng phải làm sao đây. Y như rằng vài ngày sau khởi hành trở về kinh thành, Nguyệt Hoa bị bắt ở trong xe cố định, mỗi khi dừng xe ngựa nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, lại bị người ngăn cản, còn bị Phúc Đảm mắng cho một trận, buồn bực nằm trong xe ngựa luôn. Lại thêm mỗi khi xe ngựa chạy, Nguyệt Hoa không khỏi nôn thốc nôn tháo, ăn uống cũng chả biết ngon, mệt mỏi oán trách lần này mang thai thật sự quá khổ, nhưng cho dù có mệt có khổ, nàng vẫn phải gượng ngồi dậy ăn cơm cùng uống thuốc dưỡng thai, không thể để đứa nhỏ thiếu dưỡng chất được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]