Nguyệt Hoa nhìn sắc trời không còn sớm, dẫn Phúc Dung cùng Phúc Yến lên xe đi trở về. Phúc Dung cùng Phúc Yến mãi chơi từ sáng cho tới bây giờ, thể xác lẫn tinh thần đều có chút mệt mỏi, gối đầu nằm lên chân mẫu thân khò khè ngủ. Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước Vinh phủ, Thúy Liễu mở rèm cửa nói: "Nguyên cơ đến Vinh phủ rồi!" Nguyệt Hoa cúi đầu cười khổ nói vọng ra ngoài: "Thúy Liễu vào đây bế Phúc Yến giúp ta", Thúy Liễu cúi đầu đi vào, nàng đưa tay ôm tam hoàng tôn đi xuống trước, Nguyệt Hoa cũng bế lên Phúc Dung đi xuống xe ngựa. "Hai đứa này chơi cho đã rồi nằm lăn ra ngủ, thật đúng là hết đường để nói", Nguyệt Hoa một bên vỗ lưng cho Phúc Dung dễ ngủ, nhưng miệng lại không ngừng oán trách. "Đại hoàng tôn cùng tam hoàng tôn còn nhỏ đâu, chủ tử cũng mệt rồi hay để Tiểu Quỳnh bế đại hoàng tôn, người đứng một bên là được rồi", Thúy Liễu nhìn về phía Tiểu Quỳnh nói. Tiểu Quỳnh cũng bước ra nói: "Đúng đó Nguyên cơ cứ để nô tì ôm Đại hoàng tôn cho." Nhưng khi tay Tiểu Quỳnh vừa chạm đến người Phúc Dung, hắn đã trở mình ngọ nguậy nói: "Tránh ra, ta còn muốn ngủ." Nguyệt Hoa có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi để ta ôm hắn được rồi, đường đến phòng hắn cũng đâu có xa lắm đâu, không cần phiền phức như vậy!" "Dạ", Tiểu Quỳnh đành lui về phía sau một bước. Nguyệt Hoa đi vào phòng đặt Phúc Dung xuống giường, Thúy Liễu cũng đặt Phúc Yến nằm kế bên cạnh, Nguyệt Hoa đưa tay cởi y phục của cả hai, lấy khăn ấm lau sơ thân thể rồi mặc vào trung y cho hai đứa. Hoàn thành xong nàng kéo chăn đắp lên người hai đứa, thương yêu vuốt tóc hai đứa nhỏ. "Đừng làm ồn để hai tiểu hoàng tôn ngủ", Nguyệt Hoa căn dặn xong cũng trở về phòng mình. Nguyệt Hoa sai người mang nước ấm tắm rửa, nàng ngâm mình gần nửa canh giờ mới chịu bước ra ngoài, ngồi trên ghế cầm sách lên đọc, sau lưng có Thuý Liễu cùng Tiểu Quỳnh đang lau khô tóc cho nàng. Phúc Đảm trở về nhìn thấy Nguyệt Hoa đang thảnh thơi đọc sách, hắn thở dài trên tay lại cầm một phong thư đi vào nói: "Nàng đi chùa thế nào?" "Rất vui nhưng chàng không đi thật là đáng tiếc", Nguyệt Hoa đặt sách xuống mỉm cười nói. "Ừ, ngày mai cho người thu thập hành lý đi, chúng ta trở về kinh", Phúc Đảm nói xong Nguyệt Hoa hơi bất ngờ hỏi lại: "Trở về sớm như vậy, không phải chúng ta vừa mới đến đây thôi sao?" "Nàng đọc đi", Phúc Đảm không đáp lại hắn chỉ đưa phong thư cho nàng. Nguyệt Hoa mở phong thư ra đọc, bên trong viết: Phúc Đảm mau chóng trở về kinh thành, hoàng hậu lại ngã bệnh, bệnh tình cũng rất nguy kịch, có thể không qua khỏi năm nay. Nguyệt Hoa không tin nổi mở miệng nói: "Sao lại thế này, không phải mẫu hậu thân thể vẫn khỏe mạnh hay sao?" "Không biết, vua cha trong thư chỉ viết bao nhiêu đó", Phúc Đảm cũng nhìn ra Nguyệt Hoa lo lắng, hắn nắm lấy tay Nguyệt Hoa nói tiếp: "Công vụ ta tạm thời gác lại, ngày mai thu thập hành lý đi." "Vâng", Nguyệt Hoa cúi đầu trầm tư: hoàng hậu trước giờ luôn phúc lớn, chắc lần này cũng sẽ qua khỏi, không phải lần trước cũng như vậy sao, mình không nên lo lắng. Nguyệt Hoa nghĩ xong tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, nàng cùng Phúc Đảm nói thêm vài câu rồi cùng nhau thổi tắt đèn đi ngủ. Ngày hôm sau, Nguyệt Hoa chờ người mau chóng thu thập hành lý, Phúc Dung đứng một bên vò vạt áo, có chút không vui nói: "Phải trở về sao, người ta còn chưa chơi đủ mà." "Phúc Dung ai dạy con nói chuyện cái kiểu đó", Nguyệt Hoa nghiêm giọng lại nói: "Bà của con trong cung ngã bệnh, đợi lần sau lại đến, chúng ta thiếu gì thời gian, mai mốt không được nói như vậy nữa có biết không?'' "Dạ", Phúc Dung nhỏ giọng nói. Nguyệt Hoa lắc đầu xoa đầu hắn, nàng lái sang chuyện khác nói: "Con cũng đi thu thập đi, không phải lần trước con bảo mua mấy món đồ chơi về tặng cho tứ đệ cùng ngũ đệ à!" "Ân, có chuyện đó thật, con đi thu thập đây", nói xong Phúc Dung chạy như bay trở về phòng bắt đầu lựa chọn đồ vật bỏ vào rương. Nguyệt Hoa không khỏi cười tươi nói: "Đứa nhỏ ngốc!" "Nguyên cơ có cần nô tì qua xem chừng đại hoàng tôn không?" Tiểu Quỳnh bước lên nói. Nguyệt Hoa gật đầu nói: "Ngươi qua đó phụ giúp một tay đi." Tiểu Quỳnh cúi đầu đi qua chỗ đại hoàng tôn, vừa bước vào đã thấy đại hoàng tôn đang ôm rất nhiều thứ trên tay, miệng cười nói: "Mua nhiều thật không có nơi đựng rồi." "Đại hoàng tôn cẩn thận, ngài đặt đó nô tì giúp người thu dọn", Tiểu Quỳnh vội vàng bước lên, nhặt lên giúp Phúc Dung. "Ân", Phúc Dung leo lên giường ngồi xếp bằng, kéo cái rương chỉ tay bảo: "cái đó bỏ vào đây." Tiểu Quỳnh gật đầu làm theo lời hắn bỏ vào, Phúc Yến cũng vừa trở về, nhìn thấy đại ca đang sắp xếp đồ đạc, gãi đầu học theo, lôi cái rương của mình lại bảo: "Còn có ta nữa, mau lấy mấy món đồ ăn vặt bỏ vào đây đi." Tiểu Quỳnh chạy đông chạy tây mà thu dọn, Phúc Dung cùng Phúc Yến lại ngồi đếm xem còn sót lại món nào không. Phúc Dung lại cảm thấy mất cái gì đó, đếm kỹ lại mới biết hộp bi mất rồi. Phúc Dung có chút buồn bực, mấy ngày trước hắn mới mua được một hộp bi làm bằng ngọc, không phải loại ngọc gì đắc tiền nhưng màu sắc của chúng rất đẹp, hắn rất yêu thích, dự định mang về tặng cho huynh đệ, nhưng không ngờ bây giờ lại đếm không thấy, mở miệng nói: "Thiếu mấy viên bi bằng ngọc rồi mau tìm", hắn nói xong nhảy xuống giường tìm ở dưới gầm giường. "Chủ tử hình như ở bên kia", Tiểu Quỳnh đưa tay ra chỉ hướng đầu giường cho Phúc Dung xem thử, xem có phải là nó hay không. Phúc Dung ngẩng đầu nhìn: "Ân, thì ra bọn nó nằm ở đó", đôi mắt sáng ngời chạy lên ôm chặt lấy hộp gỗ. Tiểu Quỳnh lại mệt không nói thành lời, nàng tiếp tục phụ giúp tam hoàng tôn sắp xếp đồ đạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]