Chương trước
Chương sau
Phúc Đảm vừa mới đi ra đã nhìn thấy Phúc Dung, hắn nheo mắt gọi lại: "Phúc Dung đứng lại đó!"
Phúc Dung vốn dĩ còn tưởng mình sẽ chuồn êm không ai hay biết nhưng không ngờ vẫn bị bắt lại, hắn cúi đầu xuống đi lại chỗ Phụ thân.
Phúc Đảm lạnh lùng nói: "Con đi đâu đến giờ mới trở lại đấy."
Phúc Dung lúng túng trả lời: "Dạ con đi dạo ạ."
Phúc Đảm ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhếch miệng cười cho Lê Tức đi tra thử.
Lê Tức làm việc rất nhanh chưa đầy nửa khắc đã mang hai thị vệ cùng đến, Phúc Đảm hỏi mới biết được thì ra tên nhóc con này lén trốn ra ngoài chơi còn đi học cưỡi ngựa.
Nhưng hiện tại đang ở bên ngoài không tiện xử phạt Phúc Dung, Phúc Đảm cho Thị vệ lui xuống, xách cổ áo Phúc Dung đi vào trong xe ngựa.
Nguyệt Hoa đang nằm nghiêng bên trong xe, vừa nhìn hai cha con bọn họ đi vào nàng đã biết chắc chắn Phúc Dung lại đi gây chuyện.
Nguyệt Hoa ngồi nghiêm chỉnh lại, há miệng hỏi thử: "Chàng đã về rồi... Phúc Dung cũng ở đây, trời tối rồi sao chàng không cho Phúc Dung trở về luôn đi, còn mang vào đây làm gì?"
Phúc Đảm không vội đáp lại lời Nguyệt Hoa, hắn đặt Phúc Dung xuống rồi ngồi gần Nguyệt Hoa, nhếch miệng cười nói: "Nàng hỏi con trai ngoan của nàng trước đi."
Nguyệt Hoa chớp mắt nhìn Phúc Đảm rồi lại nhìn tới Phúc Dung đang đứng cúi đầu nhìn xuống đất, nàng cười gượng hỏi: "Phúc Dung sao thế?"
"Mẫu thân con...", Phúc Dung không dám nói tiếp.
Phúc Đảm lại trầm giọng nói: "Mẫu thân hỏi không biết trả lời à!"
Phúc Dung miệng nhỏ hơi mếu, đôi mắt ảm đạm ấp úp nói: "Phúc Dung không ngoan cãi lại lời Phụ thân cùng mẫu thân, tự ý đi học cưỡi ngựa một mình."
"Cái gì?" Nguyệt Hoa không tin được trừng mắt nhìn Phúc Dung.
Phúc Dung ưu thương thuật lại hết cho mẫu thân nghe, nhìn sắc mặt mẫu thân đen trắng đan xen trông rất đáng sợ, hắn càng tỏ ra đáng thương hơn hít cái mũi vài cái nghẹn ngào phát khóc.
Nguyệt Hoa vừa nghe hắn thuật lại tâm đau không thôi, cũng tại nàng sơ ý để Phúc Dung trốn đi được, nghĩ tới đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi lại trên lưng ngựa, tim nàng không khỏi đập mạnh gia tốc, dù biết có thị vệ theo cùng chắc chắn Phúc Dung sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nàng không cấm một thân mồ hôi lạnh.
Nguyệt Hoa hết đau lòng lại đến đau đầu, nàng biết trước tên nhóc này không chịu ngồi yên dễ dàng như vậy mà, bây giờ thì hay rồi tự đi ăn ốc lại bắt mẫu thân đi đổ vỏ, bảo nàng ăn nói như thế nào với phụ thân hắn đây.
Nguyệt Hoa lén lút nhìn thử sắc mặt của Phúc Đảm, lại thấy hắn cũng đang mỉm cười nhìn nàng, cái biểu cảm thật là làm nàng muốn nổi điên.
Nguyệt Hoa đành quyết tâm hôm nay phải dạy dỗ lại tên nhóc con không biết trời cao đất dày này, nàng đập bàn dạy bảo hắn: "Nguyễn Phúc Dung con thật bản lĩnh, con có biết hành vi của mình có bao nhiêu nguy hiểm không, còn dám trốn mẫu thân con gan to bằng trời, con..."
Nàng nói lời lẽ trôi chảy, hùng hồn lưu loát không dứt, dạy bảo đến độ Phúc Dung gục xuống đầu nhỏ, bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Nếu ngày thường nói không chừng Nguyệt Hoa còn ăn bộ dạng này của hắn, nhưng hiện tại thì không thể được, nàng quyết tâm không mềm lòng nhất định phải dạy dỗ tên nhóc này một bài học.
Phúc Dung lén nhìn mẫu thân lại phát hiện mẫu thân vẫn chưa hạ hỏa, đáng thương lại nhìn về phía phụ thân, hắn không nhìn còn tốt một khi đã nhìn không cấm rùng mình.
Phúc Đảm tỏa ra một thân hàn khí, khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Nguyệt Hoa nhìn thấy lại không đau lòng, ngược lại còn rất vừa lòng đứa nhỏ này chính là nên dùng cách như vậy để trừng trị hắn.
Nguyệt Hoa rót hai chung trà nhỏ, đưa một cái cho Phúc Đảm một chung, chờ đợi hắn lên tiếng.
Phúc Đảm nhấp một ngụm trà lại chỉ tay về phía Phúc Dung: "Con qua đó ngồi xuống."
Nguyệt Hoa lại tưởng hôm nay chàng ấy lại đổi tính, không lẽ cho qua chuyện Phúc Dung dễ dàng như vậy, không lý nào, không lẽ... Chàng ấy lại còn chiêu khác.
Nguyệt Hoa đang nghĩ ngợi tới nhập tâm, lại bị Phúc Đảm đặt chung trà xuống thanh âm làm cho giật mình.
"Nguyễn Phúc Dung con có biết tội."
Nguyệt Hoa rũ mắt, thầm nghĩ: Biết ngay chàng ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy rồi mà, Phúc Dung lần này mẫu thân cũng không giúp được con tự mình giải quyết đi.
Phúc Dung khóc thật rồi, hắn nức nở đáp; "Phúc Dung biết tội rồi.''
Phúc Đảm lại giảng: "Không nghe lời phụ mẫu, tự ý làm bậy không nghĩ tới hậu quả còn tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm con là thứ ngu ngốc, con có biết tóc da đều là do cha mẹ ban cho, xả thân bị thương chính là tội bất hiếu..."
Phúc Dung gật đầu lắng nghe phụ thân dạy bảo làm cho Nguyệt Hoa có chút không đành lòng, nhưng nàng vừa muốn xen vào lại bị Phúc Đảm trừng mắt.
"Còn nàng nữa Hồ Nguyệt Hoa, cũng tại nàng chiều chuộng con cái mới có cớ sự ngày hôm nay, nàng cũng biết con hư là lỗi của mẹ vậy mà suốt ngày cứ đi xin xỏ cho các con, bây giờ nàng còn muốn nói gì?"
Nguyệt Hoa vô phương tiếp lại lời của hắn, Phúc Đảm lại như răn dạy tới phát nghiện cứ răn dạy Phúc Dung rồi lại tới nàng.
Nguyệt Hoa không khỏi chua xót ngồi cùng con trai nghe hắn răn dạy, chủ yếu là dạy con trai tại sao lại lây luôn qua nàng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.