Chương trước
Chương sau
Khác với trong phủ mọi người suy nghĩ rối loạn, một bên khác Nguyệt Hoa cũng chẳng mấy vui vẻ.
Đêm qua sau hai kiếp lần đầu tiên Nguyệt Hoa được thể nghiệm thử dã chiến, Nguyệt Hoa ngượng ngùng lấy tay che mặt.
Phúc Đảm lại sợ Nguyệt Hoa tỉnh lại sẽ tức giận trời vừa lờ mờ sáng hắn đã chuồn đi trước rồi.
Nguyệt Hoa đỡ eo đứng dậy, nàng bị hắn lăn lộn tàn nhẫn suốt một đêm, cả người bây giờ vẫn còn đau đớn đặc biệt là eo của nàng.
Nguyệt Hoa không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Phúc Đảm, lại đối diện Phỉ Thúy cùng Tiểu Quỳnh cười trộm Nguyệt Hoa không cấm mặt già đỏ lên.
Nguyệt Hoa giả vờ lờ đi ánh mắt nhìn sang hướng khác, hai nàng cũng thông minh ngầm hiểu ý dời đi ánh mắt.
Trong lòng Tiểu Quỳnh cùng Phỉ Thúy không khỏi cười thầm, nhưng cũng không dám làm quá sợ Nguyên cơ thẹn quá thành giận liền không tốt cho hai nàng.
Phúc Dung cùng Phúc Yến lại đúng lúc này chạy vào, Nguyệt Hoa hít sâu duy trì bình tĩnh nở nụ cười nhìn hai đứa nhỏ.
"Mẫu thân", Phúc Yến trèo lên ghế ngồi xuống mở to đôi mắt sáng nhìn mẫu thân nhà mình.
Nguyệt Hoa: "Ân", quay đầu đối diện đôi mắt của Phúc Yến.
Phúc Yến đưa tay chỉ vết đỏ trên cổ mẫu thân hỏi: "Sâu cắn, hồng tím?"
Nguyệt Hoa: "Có à!"
Phúc Yến gật đầu đưa tay chỉ cổ rồi bảo với nàng: "Có ở cổ ", Phúc Yến còn rất quan tâm đứng lên ghế thổi mấy cái vào cổ nàng.
Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn thử không khỏi rơi nước mắt, nàng mắng thầm chết thật là dấu hôn.
Nguyệt Hoa ngước mắt đối mặt với Tiểu Quỳnh cùng Tiểu Thúy nhìn thấy hai nàng ta cúi đầu thẹn thùng, lại quay đầu nhìn lại con trai đang dùng ánh mắt ngây thơ nhìn mình, đầu nàng như nổ lớn một tiếng mặt mày chẳng mấy chốc lại đỏ bừng nàng gượng gạo nói: "Không đau."
Phúc Dung vừa nghe Phúc Yến nói đã kéo cổ mẫu thân xuống xem thử, hắn cũng rất quan tâm lên tiếng hỏi: "Hồng tím nhìn thật kỳ lạ không bằng chúng ta cho gọi thái y đến xem đi.''
Nguyệt Hoa không tiếng động quay mặt đi: "Mẫu thân thật sự không sao?"
Phúc Đảm vừa định vào lều nhưng khi nghe thấy tiếng động bên trong hắn quyết đoán xoay người bỏ đi một mạch.
Phúc Yến khó hiểu nhìn mẫu thân rồi lại nhìn đại ca, đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại một bộ nghi hoặc cùng mờ mịt.
Phúc Dung lại đưa tay chống cằm suy nghĩ, sau một lúc lâu hắn mỉm cười bảo: "A, sâu cắn không gặp thái y vậy thì thoa dược."
Nguyệt Hoa chỉ đáp: "Ân", nhưng ngữ khí không phải thật tốt.
Phúc Dung cắn ngón tay: "Mẫu thân không vui."
Nguyệt Hoa thở dài đáp: "Không có, hai đứa đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Phúc Yến lại không từ bỏ hắn cứ nhìn sắc mặt mẫu thân thay đổi liên tục từ hồng sang đỏ, không lẽ mẫu thân đã sinh bệnh, hắn kéo tay áo Nguyệt Hoa lo lắng lên tiếng: "Mẫu thân sinh bệnh rồi sao?"
Nguyệt Hoa nhìn hai khuôn mặt nhỏ vì lo lắng cho mình mà nhăn như mặt bánh bao, nàng cảm thấy ấm áp duỗi tay sờ hai cái đầu nhỏ: "Mẫu thân thật sự, thật sự không sinh bệnh, hai con yên tâm chưa."
Hai cái đầu nhỏ nữa tin nữa ngờ nhìn nhau rồi lắc đầu nhìn nàng.
Nguyệt Hoa thầm nói nhóc con thật là cố chấp, nàng đành chỉ về phía Tiểu Quỳnh nói: "Không tin cứ hỏi các nàng ta đi."
Tiểu Quỳnh vừa nhận được chủ tử lời bảo vội thu lại ý cười nghiêm trang đáp: "Đại hoàng tôn, Tam hoàng tôn, Nguyên cơ thật sự không có sinh bệnh."
"Vậy tại sao mẫu thân khuôn mặt lại đỏ."
Nguyệt Hoa cũng biết trẻ con thích hỏi nhiều nàng nhân cơ hội lúc này đáng trống lảng sang chuyện khác: "Hôm nay buổi sáng Phúc Dung cùng Phúc Yến đã dùng bữa sáng chưa, mẫu thân có sai người mua ít bánh xèo đặc sản ở đây các con có muốn ăn thử không?''
Phúc Yến vừa nghe có ăn đã quên mất chuyện lúc nãy muốn hỏi vội vàng lôi kéo tay áo mẫu thân: "Muốn ăn lắm ạ."
Phúc Dung thì lại khác hắn cũng không phải dễ dàng bị mẫu thân đánh lừa, nhưng nghĩ lại nếu mẫu thân đã không muốn nói vậy hắn cũng không cần hỏi, nhìn bụng nhỏ của mình Phúc Dung cũng cảm thấy đói bụng cũng gật đầu bảo: "Phúc Dung cũng đói bụng."
Nguyệt Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nàng phất tay áo cho Tiểu Quỳnh cùng Thúy Liễu đi chuẩn bị thức ăn sáng.
Món ăn mang lên Phúc Dung cùng Phúc Yến cầm lấy đũa ăn liên tục, Nguyệt Hoa không khỏi mỉm cười đúng là hai cái đồ tham ăn, có ăn là không nhớ mẫu thân.
Phúc Yến cảm nhận được ánh mắt Nguyệt Hoa nhe răng mỉm cười gấp một đũa bánh xèo vào bát cho nàng, Nguyệt Hoa gật đầu hài lòng dùng bữa.
Dùng bữa xong Nguyệt Hoa mới nhớ tới Phúc Đảm, bản thân còn tức giận hắn chuyện lúc sáng nàng không cho người đi qua gọi hắn trở về nhưng thay vào đó nàng vẫn cho Tiểu Quỳnh mang một phần qua cho hắn dùng bữa
Tiểu Quỳnh bưng mâm bánh xèo mà không khỏi lắc đầu, chủ tử đúng là miệng thì nói cứng nhưng tâm vẫn là rất mềm.
Phúc Dung ngồi kế bên mẫu thân lại không vui hắn muốn cưỡi ngựa, nếu phụ thân cùng mẫu thân không đồng ý cho hắn cưỡi ngựa... Vậy hắn tự lén ra ngoài học vậy.
Nghĩ là làm Phúc Dung liền hớn hở chạy ra bên ngoài tìm vài thị vệ dạy mình cưỡi ngựa, thị vệ lúc đầu cũng không đồng ý nhưng Phúc Dung ra lệnh cho bọn họ bắt bọn họ phải dạy thuật cưỡi ngựa cho mình.
Hai thị vệ chỉ biết cúi đầu nghe theo lệnh Đại hoàng tôn, mãi cho tới lúc trời tối hắn mới trở về nhưng chưa kịp lên xe ngựa hắn đã bị Phụ thân bắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.