Nguyệt Hoa không nương tay đưa tay ra xách lỗ tai Phúc Dung lên mắng: "Phúc Dung lúc này thật là to gan ha, dám giả giọng của Phụ thân con, con không sợ lại bị Phụ thân đánh mông nữa à, mau nói tiếng xin lỗi người ta đi.'' Phúc Dung không tình nguyện bĩu môi nhìn mẫu thân nhà mình, rồi thành thật nói với ba người các nàng: "Phúc Dung xin lỗi ạ!" Ba vị phủ thiếp làm sao dám nhận vội xua tay nói: "Đại hoàng tôn không cần làm như thế đâu, Nguyên cơ không cần trách phạt Đại hoàng tôn đều là do thiếp thân có lỗi", ba người cảm thấy thẹn cứ cúi gầm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Nguyệt Hoa mở miệng tính nói gì đó nhưng nàng thật sự không biết nên nói câu gì an ủi ba nàng, rất may Phúc Yến đã ra tay giúp nàng giải vây. Phúc Yến làm nũng ôm chân Nguyệt Hoa bảo: "Phúc Yến bụng nhỏ đói, mẫu thân mau cho Phúc Yến dùng bữa đi ạ!" Nguyệt Hoa lúc này mới nhớ hai tên nhóc chưa dùng bữa tối, nàng xoa đầu Phúc Yến rồi ngẩng đầu nhìn ba nàng ta nói: "Các nàng cũng trở về dùng bữa đi, ta mang Phúc Dung cùng Phúc Yến trở về trước." Cái Thị mở đầu nói trước, hai người phía sau cũng cúi người xuống nói: "Dạ." Nguyệt Hoa gật đầu nắm tay Phúc Dung cùng Phúc Yến trở vào bên trong, Trần Thị ngồi ở chỗ xa không khỏi mỉm cười đắc ý nhìn Lê Thị. Lê Thị cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối cho ý kiến, mong rằng sau ngày hôm nay ba nàng ta thông minh hơn một chút đừng để tai tiếng về mình, ở trong hậu viện tai tiếng càng nhiều càng bất lợi cho mình. Nguyễn Thị Trường không khỏi thất vọng lộ ra mặt, lắc đầu đành cùng các tỷ muội trở về viện lý của mình, Cái Thị có chút không cam tâm nàng buồn bực tự suy nghĩ cách, nhờ người không được vậy thì nhờ vào mình, vài ngày sau nàng kiên trì luôn đi lại gần chỗ của Chính viện. Tiểu Quỳnh nhìn thấy nàng ta không khỏi tức giận nàng đi trở vào bên trong báo lại cho Nguyệt Hoa: "Nguyên cơ người không trách phạt Cái Thị sao nàng ta đúng là thật quá đáng." Nguyệt Hoa đang ngồi ăn hạt dưa vừa nghe thấy Tiểu Quỳnh trách móc Cái Thị không khỏi bật cười: "Ta nói Cái Thị dù sao cũng là phủ thiếp, nàng ta chỉ muốn được sủng ái cũng không có làm gì quá đáng, ta ra mặt làm sao được vả lại việc làm của Cái Thị nói không chừng đã đến tai ông hoàng rồi, cứ để đó cho ông hoàng giải quyết đi ta ngồi chơi xơi nước là được rồi ra mặt làm gì cho phiền phức." Nguyệt Hoa lại đưa hạt dưa về hướng Tiểu Quỳnh mỉm cười bảo: "Các ngươi muốn ăn chung không, cái này là do ta tự tay rang lên đó giòn lắm ăn rất ngon." Tiểu Quỳnh còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Thúy Liễu ngăn lại, Tiểu Quỳnh chỉ đành hậm hực đứng ở một bên. Tới ngày thứ ba Cái Thị cũng được như nguyện gặp được ông hoàng, nàng sửa lại cung trang e thẹn cúi đầu chào hắn: "Cái Thị kính chào ông hoàng ạ!" Phúc Đảm nheo mắt nhìn Cái Thị, lại cúi đầu nhìn Phúc Dung đang núp sau lưng hắn che miệng cười, thằng nhóc này cố ý dẫn hắn ra đây để xem hắn bẻ mặt mà, tên nhóc thối dám to gan mang phụ thân hắn ra làm xiếc cho hắn xem kịch à, không được chút nữa về phải đánh mông hắn. Chuyện này phải kể từ mấy ngày trước Phúc Đảm đã nghe người báo lại việc làm của Nguyễn Thị, Cái Thị cùng Lương Thị, hắn đau đầu không muốn nghe tiếp bỏ mặc các nàng ra sau đầu, khi mới nhìn thấy Cái Thị cứ lảng vảng ở chỗ này hắn liền tránh né đi hướng khác. Lúc sáng Phúc Dung lại cứ nằng nặc đòi hắn dẫn ra ngoài đi dạo, Phúc Đảm lúc đầu cũng tính giả vờ không quan tâm đến Phúc Dung nhưng mãi tới chiều Phúc Dung cứ lẽo đẽo theo sau làm nũng, Phúc Đảm mới chiều ý Phúc Dung dẫn hắn ra ngoài đây đi dạo. Đi được một đoạn hắn lại rẽ hướng khác, gần nửa canh giờ lại đi đến đây, Phúc Đảm chỉ câm lặng nhìn con trai đào hố cho mình. Nếu đã đến không thể rời đi nhanh như vậy được, Phúc Đảm gật đầu cho Cái Thị đứng lên, hắn đi vào đình viện ngồi nghỉ một lát, Cái Thị cũng đi theo vào trong . Phúc Đảm nhận tách trà mà Lê Tức đưa qua nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn, nhìn Cái Thị bảo: "Nàng cũng ngồi xuống luôn đi." Cái Thị trong lòng không khỏi vui mừng nhưng mặt ngoài vẫn e lệ thẹn thùng: "Dạ", một tiếng rồi ngồi xuống. Phúc Đảm cũng đánh giá nàng ta, hắn hơi nhếch môi hỏi: "Nàng ở nơi này làm gì?" Cái Thị đáp: "Dạ thị thiếp nhìn thấy nơi này mát mẻ, cảnh vật hữu tình nên đi ra đây đi dạo ngắm cảnh luôn ạ", nàng còn cố ý liếc mắt đưa tình nhìn Ông hoàng. Phúc Dung nhịn cười không được hơi dựa vào người tam đệ bả vai rung lên, Phúc Đảm lại nhìn hắn rồi lên tiếng: "A, vậy nàng ở đây bao lâu rồi?" Cái Thị hơi ngập ngừng đáp: "Dạ chắc vài canh giờ ạ!" Phúc Đảm cười mỉa nói: "Đi dạo mà đi cả vài canh giờ nàng cũng thật thích đi dạo quá nhỉ?" Cái Thị bị hắn nói cho ngại ngùng, nàng cúi thấp đầu xuống, không nghe nàng ta đáp lời Phúc Đảm cũng không trách, hắn cầm tách trà lên uống tiếp một ngụm. Giữa lúc này Phúc Dung lại lên tiếng: "A, đi dạo nhiều quá người không sợ đen da à, mẫu thân bảo nữ nhân rất thích làn da trắng người nhớ mang theo dù kẻo bị đen phụ thân sẽ không thích đâu đấy.'' Phúc Đảm vừa nghe xong không khỏi phun ra một ngụm trà, Lê Tức hoảng sợ bước lên vỗ lưng hắn, Phúc Đảm che miệng ho khan liên tục, đợi khi bình phục hắn trừng mắt nhìn Phúc Dung. Phúc Dung giả vờ ủy khuất chớp đôi mắt ngây ngô nhìn Phụ thân mình, Phúc Đảm ánh mắt không tự chủ được nhìn thử nước da Cái Thị, ừ hơi đen một chút. Cái Thị thì mất mặt cắn môi muốn khóc, vì vài ngày nay nàng ra ngoài này chờ đợi mà làn da của nàng hơi bị xạm màu, nàng đã nhờ cung nữ mang theo dù che nắng giúp nàng nhưng mà hiệu quả cũng không được bao nhiêu, tuy làn da nàng càng lúc càng đen đi, nhưng nàng không cam lòng bỏ cuộc nhất quyết phải gặp ông hoàng cho bằng được. Tâm nguyện đã đạt thành rồi nàng cũng được ngồi xuống trò chuyện cùng ông hoàng nhưng mà đại hoàng tôn lại nhắc đến nỗi đau của nàng, không thể nói câu nói này của đại hoàng tôn như vết dao chí mạng cứa vào sâu tận trong tâm khảm nàng. Nhưng ngặt một nỗi Cái Thị lại không thể lên tiếng bác bỏ, đại hoàng tôn là trưởng tử thân phận cao quý hơn nàng, lại có ông hoàng ngồi ở đây nàng nếu lên tiếng phản bác không khác nào làm phật lòng ông hoàng. Cái Thị đúng là bị uất ức sắp khóc đến nơi rồi, nàng ngẩng đầu lên đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn ông hoàng, ánh mắt như đang lên án, còn có vài phần ủy khuất, ý bảo ông hoàng làm ơn hãy lên tiếng giúp nàng giải vây đi. Nàng ta không làm vậy thì thôi, nàng ta càng làm vậy Phúc Đảm càng không nhịn được cười, hắn phụt một tiếng cười ha hả, hắn vừa mở miệng cười mọi người xung quanh đều cúi đầu che miệng cười theo, đặc biệt là Phúc Dung cùng Phúc Yến vỗ tay cười lớn tiếng nhất. Cái Thị lần này khóc thật, nàng ta lấy khăn lau khóe mắt mình, nàng muốn trở về viện của mình không muốn ngồi ở đây nữa đâu, hức hức. Phúc Đảm lấy tay che miệng lại, hắn biết hắn làm vậy hơi có chút quá đáng, vội né tránh ánh mắt không nhìn Cái Thị mà lên tiếng: "Nàng nếu không còn việc gì cứ trở về viện của mình đi." Cái Thị như được đại xá, vội vàng đứng cúi đầu đáp: "Dạ thị thiếp lui về trước ạ", Phúc Đảm gật đầu phất tay cho nàng lui, riêng Cái Thị nàng nhanh chân đi trở về còn không quên lấy khăn che mặt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]