Chương trước
Chương sau
Phúc Dung cùng Phúc Yến trên đường trở về Chính viện, mới vừa đi tới núi giả Phúc Dung không rõ nguyên nhân vội vàng kéo Phúc Yến vào bên trong núi giả, không những vậy còn che miệng hắn lại phát ra âm thanh "Suỵt!"
Phúc Yến hiểu ý nên cũng không lên tiếng làm ồn, Phúc Dung cùng Phúc Yến ở bên trong nhìn ra bên ngoài nơi đang có vài người Phủ thiếp của Phụ thân đang đứng, hai người nhìn nhau lén lút thở dài.
Phúc Yến nhỏ giọng nói: "Đại ca, mấy vị này ở đây làm gì thế, rõ ràng con đường này gần hướng Chính viện mà, bọn họ bị không biết hay sao còn đến nơi này đi lại."
Phúc Dung dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tam đệ của mình, cũng hạ giọng lại nói cho hắn: "Đệ bị ngốc thật à, rõ ràng mấy vị này đến đây là muốn gây sự chú ý của Phụ thân, ta nghe nói năm trước mới vào mấy người đến tận bây giờ còn chưa nhìn thấy được mặt phụ thân nữa kìa, ta đoán mấy vị này chờ hết nổi rồi muốn qua đây tìm kiếm cơ hội, ai cũng biết phụ thân hay đi con đường này đến chỗ mẫu thân, nếu như may mắn tình cờ va chạm phụ thân không phải rất tốt sao, một lần được sủng có lời quá rồi còn gì?"
Phúc Yến nghe huynh trưởng phân tích cũng sáng ngời đôi mắt, che miệng cười nhỏ nói: "Đại ca nói rất hay nha, mà sao huynh lại rành mấy chuyện này quá vậy, chúng ta mới ba tuổi thôi mà!"
Phúc Dung nhìn tam đệ đưa ba ngón tay lên nói mình ba tuổi, hắn thật sự muốn cười to lên vài tiếng nhưng ngại bên ngoài có người đang đi hắn chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: "Xin lỗi đệ, ta hơn bốn tuổi rồi với lại lúc trước ta nghe lén thấy cung nữ cùng thái giám xầm xì to nhỏ với nhau về ba cái chuyện tranh sủng này nọ, lâu ngày thành thói quen mới nhìn đã biết mà thôi, đệ đó giảm tham ăn lại nghe ngóng nhiều hơn là sẽ được như ta liền à."
Phúc Yến vừa nghe giảm phần ăn lại đã buồn bực lắc đầu đáp: "Đệ lười quan tâm ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi này lắm, quan tâm mấy chuyện này không bằng ăn thêm một chén cơm, mẫu thân cũng bảo ăn nhiều mới mau lớn a!"
Phúc Dung nhìn sang hướng khác hắn cũng lười quan tâm cái đồ tham ăn này lắm rồi, trong đầu suốt ngày toàn ăn với uống, chuyện chính sự không bao giờ thấy đệ ấy sốt sắng nhưng bảo dùng điểm tâm thì mặc kệ gió lớn mưa bão cỡ nào đệ ấy cũng trở về dùng bữa đúng giờ cho bằng được, Phúc Dung thật sự không biết Phúc Yến giống ai ở đây nữa.
Ba bà phủ thiếp lại bắt đầu trò chuyện với nhau vui vẻ, Phúc Dung cùng Phúc Yến đành ngồi xuống che miệng lắng tai nghe động tĩnh của bọn họ.
Nguyễn Thị Trường năm trước mới được vua ban tặng cho hoàng tứ tử làm phủ thiếp, nàng gia thế không gọi là cao cha chỉ làm chức Cẩm y vệ Hiệu uý, bà cũng không đòi hỏi gì cao chỉ cần được ông hoàng sủng hạnh lại thêm một đứa con dưới gối để bàng thân như vậy nửa đời sau nàng còn có cái mà dựa vào.
Nhưng hơn một năm trôi qua ông hoàng không đoái hoài gì đến những người mới vào phủ đệ, chỉ toàn đến chỗ ở của nguyên cơ là nhiều nhất những người khác thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nguyễn Thị Trường bắt đầu nôn nóng nàng biết nhan sắc của mình có giới hạn, thua xa người mới là Lê Thị hay người cũ là Ngô Thị, nàng nhất định phải tranh thủ lúc bản thân còn chút nhan sắc để quyến rũ ông hoàng, để vài năm nữa tuổi già sắc suy nàng tranh sủng còn lại ai nữa.
Nàng lại nghe lời khuyên của Cái Thị Trinh cùng dẫn theo Lương Thị Nguyên giả vờ đến con đường nhỏ dẫn vào Chính viện chờ đợi ông hoàng trên đường đi tới thăm Nguyên cơ, nếu bọn họ may mắn nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của ông hoàng.
Suy tính của ba người rất tỉ mỉ nhưng ba người lại quên mất một điều, ba người bọn họ chỉ là phủ thiếp lại dám hiên ngang đến chỗ Nguyệt Hoa dành người việc này chẳng khác nào tát một cái thật mạnh vào mặt của Nguyệt Hoa vậy.
Ba người hoàn toàn không biết việc làm của cả ba đã bị những nữ nhân khác trong hậu viện biết từ rất sớm, tất cả đều đã được bọn hạ nhân thông báo cho biết việc làm của ba người, tất cả nữ nhân trong phủ đều đồng loạt ôm bụng cười ha hả, còn có người không phúc hậu đứng ở nơi gần đó chờ xem kịch hay.
Tất cả đều âm thầm chờ đợi Nguyệt Hoa sẽ ra mặt dạy cho ba người không biết trời cao đất dày này một bài học, Trần Thị cầm lấy chiếc quạt che miệng mình lại rồi chế giễu nói: "Muốn sủng muốn đến phát điên rồi đây mà."
Lê Thị Ái vỗ vai Trần Thị hỏi nhỏ: "Tỷ nghĩ thử nguyên cơ sẽ làm gì bọn họ đây?"
Trần Thị liếc mắt nhìn nàng ta rồi bảo: "Nguyên cơ á hả, theo như tỷ quen biết cách làm việc của nàng ta từ trước đến nay đều là lấy tĩnh chế động, nói đúng hơn nàng ta khinh thường nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh này, hoặc giả nàng ta chẳng muốn nhìn các nàng làm trò hề nên giả vờ không hay biết mà cho qua, trước được tiếng hiền trong mắt người ngoài sau được lòng ông hoàng, tỷ cá một ngàn quan tiền Nguyên cơ sẽ không ra mặt mà tự để các nàng tự thẹn mà rút lui."
Lê Thị Ái mở to mắt nhìn Trần Thị rồi nói chuyện hài hước chọc cho Trần Thị cười nghiêng ngả: "Tỷ chơi lớn quá vậy muội làm gì có nhiều quan tiền mà cá cược với tỷ đây, thôi tỷ tự chơi một mình đi muội còn giữ lại chút ít mua son phấn nữa không rảnh cá cược với tỷ đâu."
Trần Thị cười mà thở không nổi, lắc đầu nói: "Ta không chịu nổi muội thật chứ, không cá cược cũng được chờ xem kịch vậy."
Phúc Yến trốn trong núi giả quá lâu, bụng lại kêu âm ĩ lại nhớ mẫu thân mếu máo đáng thương nhìn Phúc Dung, Phúc Dung trốn từ nãy đến giờ cũng nhàm chán đến phát điên, ba bà phủ thiếp này nói chuyện vòng vo chán quá à.
Phúc Dung mặc kệ hình tượng nắm tay Phúc Yến đi thẳng ra ngoài, ba người vừa nghe tiếng động nhầm tưởng ông hoàng trở về vui mừng mà cúi đầu vái chào.
Phúc Dung vừa thấy đã nghịch ngợm giả giọng giống phụ thân lên tiếng: "Đến đây làm gì hoa viên ngắm cảnh bên kia mà, đừng bảo với ta các nàng đi nhầm đường hay đi lạc nhá, ta ở bên trong ngồi gần nửa canh giờ rồi đó có biết không hả?"
Phúc Dung giả giọng điệu của Phúc Đảm chỉ giống ba phần âm điệu lại có chút trẻ con chưa thoát tuyến nhưng lạnh mặt lại cũng giống bảy tám phần.
Ba người nghe giọng điệu kỳ lạ bèn ngẩng đầu nhìn lên lập tức khuôn mặt liền đỏ bừng, hóa ra ông hoàng chưa về, đây chẳng phải là Đại hoàng tôn cùng tam hoàng tôn sao, ôi trời ơi đúng là mất mặt mà làm sao đây.
Nhìn thấy ba người Phủ thiếp của Phụ thân lúng túng, Phúc Dung không phúc hậu bật cười ha hả, Phúc Yến cũng cười theo bảo: "Ba vị à sai rồi nhé, Phụ thân chưa về đâu đừng vái chào nữa kỳ ghê á."
Tiếng cười đùa của Phúc Dung cùng Phúc Yến càng làm ba nàng ngượng ngùng hơn, bọn họ thật sự muốn đào cái hố rồi trốn vào trong đó luôn cho rồi, mất mặt quá làm sao nhìn người khác được nữa đây.
Không khí càng xấu hổ hơn khi Nguyệt Hoa đi ra ngoài đón hai nhóc con trở về, nàng vốn dĩ cũng không tính đi ra nhưng nhìn canh giờ quá trễ vả lại Nguyệt Hoa hiểu tính Phúc Dung, tuy còn nhỏ nhưng tính tình rất phúc hắc, chuyên gia đào hố cho người khác nhảy.
Trên đường về chắc chắn gặp được chuyện gì vui vẻ mới trì hoãn thời gian trở về dùng bữa, Nguyệt Hoa lại được Tiểu Quỳnh bẩm báo việc ba nàng phủ thiếp đến trước cửa chính viện đi lại, Nguyệt Hoa không khỏi đưa tay vỗ trán mình, nàng chắc chắn Phúc Dung đang ở chỗ các nàng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.