Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoát trôi qua chẳng mấy chốc Nguyệt Hoa đã ở trong hoàng cung hơn một năm, mỗi ngày nàng đều ở trong biệt viện của trường sanh cung trồng hoa tưới nước đôi khi lại đi dạo vườn ngự uyển vẽ tranh làm thơ.
Nói thật nàng cũng không thích ra ngoài vườn ngự uyển nguyên nhân đơn giản nàng không thích gặp mặt ông hoàng tứ, hắn ta lúc nào cũng tình cờ đi ngang qua không thì ngồi luôn ở nơi đó đợi sẵn, mỗi lần như vậy nàng luôn cảm thấy ngại ngùng không phải nàng không biết hắn có ý với mình nhưng nàng không muốn tiếp nhận hắn.
Nếu xét về ngoại hình ông hoàng tứ cũng không tệ lắm, ngược lại hắn rất tuấn mỹ cũng là người xuất sắc nhất mà nàng đã gặp ở trong kiếp này, chỉ đáng tiếc thân phận của hắn quá cao nàng không dám mơ tưởng nàng chỉ muốn bình an mà sống hết kiếp này, lấy hắn nàng sẽ mất tự do như con chim én bị nhốt trong lồng nàng không thích cũng không muốn như vậy.
Cho nên mỗi lần gặp mặt nàng đều lẫn tránh hắn, có vẻ như hắn đã nhận ra được cho nên cũng không thường xuyên ra ngoài vườn ngự uyển nữa, chỉ là lâu lâu hắn vẫn xuất hiện trước mặt nàng hết cách lẫn trốn nàng chỉ đành mặc kệ hắn.
"Tiểu thư trà đã nguội để nô tì đi lấy tách trà khác cho người được không" , Thúy Liễu đã đi theo nàng từ lúc nàng nhập cung tới giờ.
Nguyệt Hoa gật đầu nói: "Ừ, ngươi đi lấy đi ta ngồi đây chờ một chút cũng không sao" , Thúy Liễu dạ một tiếng cáo lui.
Nguyệt Hoa đưa tay lên chống cằm ngắm nhìn cá bơi trong hồ nước, bỗng có một người mặc y phục màu đỏ đứng sau lưng nàng lên tiếng làm mất nhã hứng của nàng: "Sao lại ngồi ở đây một mình cung nữ theo hầu nàng đâu."
Nguyệt Hoa nhủ thầm trong lòng lại đến nữa, nàng thở dài xoay người quỳ xuống vái một cái nói: "Bái kiến ông hoàng tứ xin lỗi vì đã chậm trễ ngài đến đây, Thúy Liễu lúc nãy mới đi lấy trà chắc một lát sẽ quay lại."
Ông hoàng tứ nhíu mày tỏ vẻ không vui nói: "Đứng lên đi đã bảo nàng không cần quỳ rồi mà, nàng xem lời ta nói để sau đầu rồi hả?"
Nguyệt Hoa đứng lên trả lời: "Bẩm ông hoàng tứ lễ nghi không thể thiếu, xin ông hoàng bớt giận."
Ông hoàng tứ nhướng mày cười nắm tay nàng kéo lại ghế ngồi: "Nàng đúng là... Mà thôi mấy hôm nay trời đẹp, ta không thấy nàng ra đây đi dạo ta cứ nghĩ nàng đang trốn ta, sao ghét ta hay không muốn để ý đến ta hả?"
Nguyệt Hoa giật mình khi hắn để khuôn mặt sát vào mặt mình, nàng hơi né ra đằng sau nhíu mày nói: "Ông hoàng xin hãy tự trọng, ở đây rất nhiều người nhỡ đâu có người bẩm báo với Nhị phi , bà ấy trách phạt thần nữ không thể gánh nổi."
Ông hoàng tứ nhếch môi cười nói: "Có gì phải sợ có ta ở đây ai dám trách tội nàng, được rồi nàng đừng nhíu mày nữa ta xin lỗi được chưa."
Nguyệt Hoa thầm nghĩ cái tên nhóc con chết tiệt dám chọc ông đây hừ nhớ kiếp trước khi còn là Nhật Hòa mấy chiêu cua gái này hắn đã sử dụng đến không biết bao nhiêu lần khi mới học lớp 10 rồi giờ còn dám lấy ra tán tỉnh hắn có ngốc hay không mà hắn bị thằng nhóc con này lừa gạt, hừ cũng thế bình thường luôn tỏ ra đạo mạo ai ngờ cũng chỉ là phường háo sắc, Nguyệt Hoa nghĩ đến đây tức giận đến đỏ mặt nàng quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn cái tên háo sắc bên cạnh mình nữa.
ông hoàng Tứ thấy nàng giận dỗi hắn chống cằm như hoa si ngắm nhìn Nguyệt Hoa sắc mặt đỏ bừng, bình thường nàng ấy luôn mặt lạnh nhìn hắn hiếm khi mới có cơ hội mới thấy nàng ấy đỏ mặt hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này phải nhìn cho đủ mới được.
Thúy Liễu vừa trở về đã thấy cảnh tượng tiểu thư có vẻ bực mình quay mặt đi chỗ khác, còn ông hoàng tứ anh minh thần võ lúc bình thường đâu nàng không thấy nàng chỉ thấy một tên hoa si cứ ngồi nơi đó ngắm nhìn tiểu thư, Thúy Liễu đi lại cúi người quỳ xuống chào hỏi ông hoàng tứ, ông hoàng tứ có vẻ không vui vì bị phá hỏng chuyện tốt hắn phất tay để nàng tự đứng dậy.
Nhị phi từ xa cầm kính viễn vọng nhìn thấy hết cảnh này bà hài lòng gật đầu: "Tiểu tứ rốt cuộc cũng trưởng thành rồi cũng đến lúc thành gia lập thất."
Trương ma ma cũng gật đầu nói: "Thưa vâng ạ."
Nhị phi thở dài nói: "Ta nhớ lúc trước hắn chỉ cao có chừng này giờ đã phải thành gia, đúng là thời gian không tha ai trước kia ta chẳng thể chăm sóc được hắn bây giờ chỉ có thể chọn nương tử cho hắn mà thôi."
Trương ma ma xoa bóp vai cho Nhị phi bà cười an ủi Nhị phi: "Nhị Phi đừng buồn, ông hoàng tứ là người biết lễ nghĩa lại rất có hiếu với người, hoàng thượng cũng rất thương yêu ông hoàng tứ, nô tì còn nghe nói sẽ sắc phong ngài ấy làm thái tử, ông hoàng tứ vừa có tài vừa có đức, tiền đồ rộng lớn như vậy phải lập gia là lẽ hiển nhiên người xem ông hoàng tứ và Hồ tiểu thư trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa như vậy người phải vui chứ."
Nhị phi nhìn hai người tự nhiên nhớ lại mình lúc trẻ bà cười gật đầu, đúng vậy chỉ cần bà không ngã xuống tất nhiên sẽ bảo vệ được tiểu tứ cùng Nguyệt Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.