Triều Giản: "Không."
Trần Ngưỡng đang muốn mượn chuyện này trêu cậu một chập, thì đã nghe thấy câu tiếp theo.
"Tôi không cần nhìn." Triều Giản nói.
Không cần nhìn, thế dựa cái gì nhận ra sự khác biệt? Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi đi theo Triều Giản.
Triều Giản chống nạng đi về phía trước, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu có chút táo bạo: "Anh chỉ sợ quỷ, không sợ người, điểm này vừa tốt nhưng cũng không tốt."
Trần Ngưỡng thả bước chân vừa nâng lên về, ý này là muốn anh đề phòng con người?
Đề phòng ai?
Trần Ngưỡng nhìn mấy bóng lưng không xa trước mặt, mờ ảo âm trầm, nhìn không rõ lắm.
Đêm nay gió rất mạnh, nhưng lại không có một tia mát mẻ, oi bức không chịu nổi, còn có rất nhiều muỗi, sự trao đổi chất mau bị chích đến đầy đầu vết đốt.
Em gái mắt to thả tay áo xuống, cách quần áo gãi mạnh vài cái, hai cánh tay bị gãi tới mức không còn chỗ lành lặn, nhưng cô nàng dường như không thấy đau thì phải, cảm quan đều bị sự khủng hoảng và bất an nhét đầy.
"Sao vẫn chưa tới vậy?" Em gái mắt to ôm cánh tay hỏi.
"Gần đến rồi, ở đằng kia." Cát Phi giơ điện thoại lên quơ quơ, cửa một gia đình ở đằng kia lúc ẩn lúc hiện trong tia sáng.
Khi bọn họ đi ngang qua, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng "két két...... két két......".
Đó là thanh âm của vụn gỗ phi duơng(bay ra),từng khối ván gỗ bị cưa ra.
Bốn lần cá triều rút xuống, mỗi một lần trong thị trấn đều có thêm người chết, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409171/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.