Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Ngưỡng ở trong phòng ghi lại dân số của thị trấn vào cuốn sổ nhỏ, thấy ai sống một mình thì gạch tên bỏ, đột nhiên bất thình lình nghe thấy tiếng thét to của thầy Tạ, anh giật mình làm cây bút trên tay run lên chọc thủng trang giấy.
Trong ấn tượng của Trần Ngưỡng, thầy Tạ vẫn luôn thuộc về phái người ổn trọng, chưa bao giờ hoảng sợ đến nỗi la to lên như vậy.
Trần Ngưỡng mới vừa mở cửa phòng ra, thầy Tạ đã lảo đảo chạy vào, vỏ bìa cứng bị anh ta nắm chặt đến ướt nhũn: "Mèo, mèo...... Là mèo......"
"Mèo, người, mèo......" Thầy Tạ nói năng lộn xộn, thượng hoả mọc ra mấy vết phồng rộp to đùng không hiểu sao lại vỡ ra, dịch mủ chảy ra dính vào bên ngoài miệng.
Trần Ngưỡng cầm khăn giấy trên bàn, rút một tờ đưa cho anh ta: "Anh từ từ nói, đừng gấp."
Thầy Tạ run rẩy cầm lấy tờ khăn giấy, không lau vết phồng rộp đang chảy mủ, mà chỉ niết ở trong tay, cả người còn chưa tỉnh táo.
Trần Ngưỡng hỏi: "Sao chỉ có một mình anh lại đây, lão Ngô đâu?"
Thân thể của thầy Tạ chợt run lên lập cập, tờ khăn giấy và tấm bìa cứng trong tay cầm không được nữa, rớt xuống mặt đất.
Một phỏng đoán chợt nảy ra trong đầu Trần Ngưỡng, lão Ngô, mèo?
Mèo biến thành lão Ngô.
Qua một lúc thì thầy Tạ cũng đã bình tĩnh lại không ít, anh ta nói như thế với Trần Ngưỡng, anh ta vốn là người có thói quen tổng kết ngắn gọn mọi chuyện, không cần kể chi tiết những việc nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/409170/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.