Trần Ngưỡng cùng Triều Giản không mua thêm gì nữa, cũng không bắt taxi quay về ngay, hai người tìm một câu lạc bộ uống trà.
Câu lạc bộ nằm ở tầng hầm, nơi này tập trung phần lớn là sinh viên, các đôi trẻ hẹn hò, bạn bè cùng nhau đánh bài, dân độc thân thì ôm laptop lướt web, kêu một ấm trà là có thể ngồi uống cả ngày.
Trần Ngưỡng cởi mũ lưỡi trai, xoa xoa mái tóc ẩm ướt, lúc ở bờ sông, quần áo của anh và Triều Giãn đang mặc là do góa phụ Chu đưa cho, khi trở lại thế giới thật bọn họ lại mặc nguyên bộ quần áo cũ của mình.
Còn mấy chiếc túi đựng đồ mua sắm bỏ ở phòng trọ cũng đã trả lại cho anh.
Trần Ngưỡng lụt lọi ba lô, không nhìn thấy vật gì của thế giới nhiệm vụ hết, anh đành đặt ba lô sang một bên, nằm xuống chiếc ghế sofa mềm mại. "Không thấy kim cương đâu hết." Trần Ngưỡng nói.
Ánh mắt Triều Giản rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía anh.
"Không thể mang về đây." Trần Ngưỡng lộ ra biểu tình khó hiểu, còn có vài phần buồn bực cùng đau lòng mà anh không hề tự biết, "Không nên, đó là đồ vật của thế giới thật mà, tại sao cũng bị quy tắc loại bỏ chứ?"
Triều Giản dùng ngón tay vuốt màn hình điện thoại: "Không thấy thì không thấy."
"Tôi chỉ thấy đáng tiếc, có nhiều như vậy." Trần Ngưỡng nhắm mắt lại, anh định cùng Triều Giản ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện ăn cơm chiều luôn, đợi về nhà là có thể trực tiếp đi ngủ.
Sau khi trở về có rất nhiều việc phải làm, nhưng Trần Ngưỡng tạm thời không muốn hành động, đầu óc anh cần được nghỉ ngơi.
Mùi huân hương trên quần áo bao trùm lấy Trần Ngưỡng, mí mắt anh bắt đầu đánh nhau. "Ca ca."
Tiếng nói xa lạ nhưng cách gọi quen thuộc làm cho Trần Ngưỡng cảm thấy không thoải mái, anh nhìn về phía người phát ra giọng nói, thì thấy một nữ hài không quen biết, phía sau còn có hai cô bạn đi cùng.
Trần Ngưỡng ngồi dậy, trong giọng nói của anh kèm theo chút mệt mỏi: "Hả? Có chuyện gì sao?"
Cô gái trẻ nắm chặt điện thoại thấp giọng hỏi Trần Ngưởng có dùng WeChat không, có thể kết bạn với nhau không.
Trần Ngưỡng rãi lông mày cảm thấy kỳ quái, cô bé này chẳng lẽ muốn làm quen với Triều Giãn, nhưng lại sợ sự lạnh lùng trông có hơi nguy hiểm của đối phương, mới không dám tiến lại gần, nên vòng một vòng, mượn tay anh?
Không phải Trần Ngưỡng thiếu tự tin, mà là ngoại hình của cộng sự có hơi cao quá, Làm một soái ca như anh cũng hơi bị lép vế.
"Xin lỗi... không thể." Trần Ngưỡng cười cười. Cô gái thất vọng chạy về phía bạn mình, ba người họ thì thầm với nhau điều gì đó, sau đó lặng lẽ nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản, ánh mắt họ đảo qua đảo lại trên người cả hai vài lần.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]