Trần Ngưỡng chống mí mắt không cho mình ngủ thϊếp đi, nhưng một lúc sau anh vẫn nhắm mắt lại, nghiêng vai, áp đầu vào đầu Triều Giản.
Triều Giản ấn đầu Trần Ngưỡng vào vai mình, hắn nhắm hờ mắt nhìn về phía xa, nhìn rõ thứ gì đó.
Một lúc sau, Triều Giản đặt tay lên mặt người bên cạnh, chạm vào có cảm giác mát lạnh.
"Dậy đi." Hắn vỗ nhẹ hai lần.
Không phản ứng.
Triều Giản lại vỗ, rất nhẹ không hề dùng sức: "Dậy đi, Trần Tảo Tảo."
Vẫn không có phản ứng.
Triều Giản nâng đầu Trần Ngưỡng đang dựa vào vai mình lên, ngừng một chút, rồi ghé vào tai anh thì thầm: "Ca ca."
Mí mắt Trần Ngưỡng run rẩy vài cái liền tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, giống như nằm mơ, mơ thấy em gái ôm anh còn kêu anh ca ca.
Đó cũng là một buổi trưa hè tinh mơ oi bức, thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của dưa hấu.
"Ra bờ sông." Triều Giản chống nạng đứng dậy.
Trần Ngưỡng móc điện thoại của Triều Giản ra xem giờ, còn chưa tới 3 giờ: "Cá triều xuất hiện trước hơn dự kiến?"
"Đi ra đó trước đã." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng đá đá cái chân tê rần vì ngủ nãy giờ, thoáng thấy cách đó không xa có hai bóng người đi tới, vội vàng kêu lên: "Hướng Đông, những người khác đâu?"
"Không biết!" Hướng Đông đây đầu mồ hôi đáp lời.
Hướng Đông lấy được một tấm lưới lớn từ đâu đó, hắn cùng Trần Ngưỡng một người một bên, kéo tấm lưới ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/1982755/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.