Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của Cao Đức Quý đỏ hoe: "Nàng là một người số khổ."

"Vậy ông nói coi, tại sao chị ta lại muốn ôm theo tượng đá của đứa bé chìm vào lòng sông?" Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm ông ta hỏi.

Cao Đức Quý lắc đầu: "Ta không biết......"

"Trong sông có quá nhiều vong linh, nếu có thể lấp đầy nó thì tốt rồi." Ông ta lầm bầm lầu bầu bò dậy, loạng choạng đi về hướng trong phòng.

Trần Ngưỡng vỗ vỗ cánh tay đang véo sửa của Triều Giản: "Bối cảnh của nhiệm vụ đã hoàn chỉnh, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, mục tiêu không biết đang ở đâu."

Ngay sau đó anh liền nhìn theo bóng lưng của Cao Đức Quý hô to: "Chu lão gia đã ăn 10 con cá có tên toàn là người trẻ tuổi, nhưng ông ta không phải là người cướp lấy tuổi thọ nhiều nhất, có ai đó trong thị trấn ăn còn nhiều hơn ông ta nữa không?"
Cao Đức Quý không trả lời, ông ta bước đi không ngừng, rồi nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.

"Npc offline." Tiền Hán thấp giọng nói.

Những nghi ngờ của Trần Ngưỡng vẫn chưa được giải đáp, anh lo lắng đi qua đi lại ở cửa, bất tri bất giác liền xoay vòng quanh Triều Giản.

Mấy người có mặt ở đây chứng kiến cảnh này, biểu cảm trên mặt đều không giống nhau.

Trần Ngưỡng không hề phát hiện, anh đi vòng quanh Triều Giản nhiều lần, cho đến khi tự anh thấy chóng mặt mới ngừng lại, đối mặt với Triều Giãn trong sự bàng hoàng của bản thân.

Triều Giản từ đầu đến cuối đều không nói gì, cũng không tránh ra.

Một hai phút sau, Trần Ngưỡng dùng sức bắt lấy Triều Giản nói: "Tôi đã biết, người trẻ tuổi không nhất định sống lâu."

Triều Giản cặp mắt xuống liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, cổ họng lăn lăn, ẩn ẩn yếu ớt phát ra một âm tiết "Ân".
"Đúng đó," Hướng Đông nói, "Có nhiều người trẻ tuổi chết khi còn rất trẻ."

"Đặc biệt là ở thế hệ này của chúng ta, tỷ lệ đột tử là lớn nhất." Hướng Đông liếc mắt nhìn Triều Giãn căn bản không thèm đếm xỉa tới hắn, làm ra dẻ nói, "Không phải nói mày, mày không cùng một thế hệ với bọn tao.... mày và ca ca của mày có một khoảng cách thế hệ nhất định con ạ."

Trần Ngưỡng: "......"

"Không có, cậu đừng nghe Hướng Đông ăn nói xà lơ." Anh nhỏ giọng nói với Triều Giản.

Triều Giản: "Tôi biết."

Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi quay trở lại chủ đề chính: " Nói cách khác, không tính theo số lượng cá mà chỉ tính tuổi thọ bắt được, thì lúc Chu lão gia còn sống có người cướp lấy tuổi thọ so với ông ta còn nhiều, cho nên chúng ta tìm mục tiêu là không đúng."
"Nhưng hiện giờ không còn ai trong thị trấn hết." Hai mắt của Châu Châu đờ đẫn.

Trần Ngưỡng trầm mặc, đây mới là vấn đề làm anh cảm thấy nhiệm vụ đi vào ngõ cụt.

Lúc này Cát Phi mới nói một câu: " Trước khi Cao Đức Quý xuất hiện, tôi còn tưởng rằng mục tiêu là ông ta."

Châu Châu nói: "Tôi cũng vậy."

"Tôi còn chuẩn bị tốt để về nhà rồi cơ." Cô nàng ôm đầu gối muốn khóc, nhưng cố nén lại.

Nhưng mà sự thật thì, đôi mắt của Cao Đức Quý không bị đột biến, ông ta thật sự không có ăn cá.

Hướng Đông nổi khùng đá vào thân cây: "Nhiệm vụ này thật con mẹ nó quỷ dị."

Lá cây bay lả tả rơi xuống đầu vai Trần Ngưỡng, anh mặc kệ, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, nếu không có nhiệm vụ nhắc nhở, chẳng lẽ cũng là nhắc nhở?

Thừa dịp Trần Ngưỡng còn đang ngây người, Triều Giản tùy tiện hất rơi lá cây trên người anh: " Trở về nhà trọ thôi."
Trần Ngưỡng theo bản năng đáp lại.

Họa gia khập khiễng theo ở phía sau, Hướng Đông đi tới bên cạnh, nhìn mắt cá chân sưng tấy của anh ta nói: "Đều sưng thành như vậy mà còn tinh thần quá ha, so ra thì sức mạnh của hồi quang phản chiếu đều đấu không lại ngươi."

"Cậu không hiểu." Họa gia rời xa Hướng Đông một chút, mùi trên người đối phương quá khó ngửi, anh ta cảm thấy mình muốn ói.

Hướng Đông nói cho có: "Có gì mà bố đây không hiểu chứ, cây khô gặp mùa xuân chứ gì."

Họa gia nghiêm cẩn sửa đúng: "Là tái sinh."

"Nếu nói như vậy, Trần Ngưỡng và Triều Giản là ba mẹ ngươi à?" Hướng Đông hài hước nói đùa.

Họa gia nói: "Theo một nghĩa nào đó thì phải."

Hướng Đông trợn mắt: " Vậy hai tên đó ai là ba ngươi, ai là mẹ ngươi?"

Họa gia: "......" Vấn đề này còn cần bàn thêm sao?
Cách một khoảng ở phía sau, cô Kiều và Hương Tử Mộ đi cạnh nhau, hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau lại có chiều cao gần bằng nhau, một người bốc lửa, người còn lại thì lạnh lùng.

"Nhiệm vụ này rất thú vị." Cô Kiều mở miệng trước, trong hơi thở có mùi hương như tuyết tùng.

Hương Tử Mộ không trả lời.

Cô Kiều hát mái tóc xoăn bồng bềnh của mình nói: "Tôi rất thích cô."

Hương Tử Mộ vẫn thờ ơ.

"Tổn thương cảm tình quá đó." Cô Kiều vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cô nàng, miệng vết thương ở cổ đã kết vảy thò lại gần, "Làm một hồi bạn cùng phòng, tỷ tỷ khuyên em một câu, chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ, cố gắng đi tiếp."

Hương Tử Mộ nhìn về một phương hướng rồi cụp mắt xuống, bờ môi hơi hé mở: "Tôi cũng khuyên chị một câu, đừng quá buông thả."
"Bị nghiện đó, đây là bệnh, tỷ tỷ mà ở thế giới thật làm vậy thì phiền toái lắm, hở ra một cái là biến thành Tu La tràng liền." Cô Kiều dường như đang đi trên sàn catwalk, dáng người quyến rũ cộng thêm một chút lười biếng, "Thế giới nhiệm vụ rất thích hợp với tôi, có đôi khi tôi nghĩ, một ngày nào đó thật sự cởi bỏ tấm thẻ nhận dạng, còn sẽ thấy rất luyến tiếc."

Hương Tử Mộ không thèm phản ứng nữa, bước chân cũng nhanh hơn một ít, như là đang đuổi theo thứ gì đó.

Đằng sau, Tiền Hán bỏ lại Châu Châu cùng Cát Phi, chạy lon ton về phía đại đội, cánh tay bị bỏng được cánh tay còn lại của hắn đỡ, nhưng vẫn đau đến mức môi tím tái.

Châu Châu nhìn người bên cạnh: "Cát Phi, quan hệ của cậu và Tiền Hán vẫn không tốt à?"

"Ờ." Cát Phi nhún vai, "Tên đó nói bậy nói bạ bị tôi vạch trần tại trận, quan hệ có thể tốt mới lạ?"
Châu Châu nói: "Thật sự vì tự bảo vệ mình, mà cậu ta đẩy Ngô đại ca đi ra ngoài?"

Mặt Cát Phi quấn băng gạc, nhìn không ra đang có biểu tình gì, nhân ngữ điệu bình tĩnh không hề mất khống chế: "Cô tin tôi, hay là tin tên đó?"

Châu Châu mím môi, áy náy nói: "Lúc ấy tôi không có ở đấy."

"Hiểu rồi." Cát Phi nói, " Thật ra sau này nghĩ lại, tên đó làm như vậy cũng là chuyện bình thường, con người ở trong lúc nguy cấp, khát vọng sống sót sẽ lấn át lý trí và cảm xúc, theo bản năng kích hoạt khả năng tự vệ."

Châu Châu nói: "Vậy thì sao, tổn thương vẫn đã bị tạo ra, sẽ không ai nói rằng đó chỉ là bản năng của con người, là vì bản năng của bạn, bạn không còn cách nào khác."

Cát Phi cười cười.

.

Buổi tối, Trần Ngưỡng ở trong phòng ghi lại tất cả các điểm thông tin có được, cố gắng tìm ra những phần bị bỏ sót.
Ánh sáng của ngọn nến trắng tạo thành một vòng tròn

sáng mờ mờ trước bàn.

Trần Ngưỡng cúi đầu viết vẽ vẽ trên cuốn sổ nhỏ, "Cạch" một cái, anh ấn bút quay đầu dời tầm mắt về phía cộng sự đang nằm trên giường.

Triều Giản không nhìn anh: "Có tiến triển?"

"Không có." Trần Ngưỡng kéo ghế qua ngồi xuống, đầu gối tựa vào thành giường, "Trong đầu tôi như có một cục len rối, gỡ không ra."

"Lúc đầu tôi nghĩ, ngày mai Cao Đức Quý sẽ xuất hiện khi cá triều đến, nhưng ông ta hiện giờ có mặt trước thời gian tôi dự kiến." Trần Ngưỡng thở dài, "Mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng như thế này, cảm giác như nó đã kết thúc."

"Ngày mai coi thử coi có người dân nào đi xuống sông bắt cá không." Trần Ngưỡng chống khuỷu tay lên chân, hai tay chống cằm, "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho đều tồi tệ nhất có thể xảy đến."
Triều Giản không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Trần Ngưỡng lắc lắc cái chân ở bên giường của hắn: "Đệ đệ, cậu nói chút gì đi mà."

"Tôi chưa nói à?" Triều Giản rút chân ra, phần lưng hơi căng lên, "Anh đừng đυ.ng tôi, phiền."

Trần Ngưỡng: "......"

"Cậu nói cái gì? Vừa mới rồi cậu chỉ hỏi tôi có tiến triển gì hay không thôi mà."

Triều Giản lại đặt chân về chỗ cũ: "Không phải là nói rồi đó sao?"

Trần Ngưỡng vô ngữ.

"Cầm cuốn sổ nhỏ của anh lên đây, để tôi xem tin tức anh đã viết." Triều Giản nhìn cọng cỏ dính trên đầu Trần Ngưỡng, mày nhíu lại nhăn, cũng không biết đang rối rắm cái gì, hắn áp chế cảm xúc nói, "Nhanh lên."

Trần Ngưỡng vội vàng lấy cuốn sổ của mình trèo lên giường.

Triều Giản không duỗi tay ra để lấy đi cuốn sổ của Trần Ngưỡng, mà chỉ cúi đầu tiến lại gần, nhìn lướt qua dòng chữ cực nhanh.
"Xem hiểu không? Muốn tôi giải thích một chút không?" Trần Ngưỡng gãi gãi mặt.

"Không cần." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng có chút kinh ngạc, không biết bị làm sao nữa, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phương thức anh ghi chép càng ngày càng trừu tượng, nhìn vào cứ như quỷ vẽ bùa, có đôi khi chính anh đều nhìn không ra chính mình viết cái thứ gì, vậy mà Triều Giản lại có thế xem hiểu.

"Chắc không phải vì sĩ diện nên cậu mới nói thế đúng chứ?" Trần Ngưỡng không tin, "Nếu là thật, thì không cần phải vậy đâu."

"Nhìn." Triều Giản đọc chính xác từ dòng đầu tiên mà anh ghi chép.

Trần Ngưỡng kinh hãi nghĩ, thiên tài.

"Nghĩ cái gì đấy, tôi không phải thiên tài." Triều Giản cầm mấy viên sữa ném vào cuốn sổ.

"Ờ, cậu không phải, tôi phải." Trần Ngưỡng dỗ dành, trong lòng lại nghĩ, cậu không phải thiên tài thì sao có thể xem hiểu được ký hiệu như bùa chú mà tôi vẽ chứ.
Trần Ngưỡng nói chuyện với Triều Giản không được bao lâu, thì đã bị động tĩnh bên ngoài quấy rầy.

Châu Châu đột nhiên lao ra khỏi phòng của cô Kiều và Hương Tử Mộ, trạng thái của cô nàng rất đáng lo ngại, đang ở trong sân vừa khóc la hét, năm chiếc khuyên tai trên tai trái bị cô nàng bứt ra quăng ra ngoài, cả vành tai đều đỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.