Đôi mắt của Cao Đức Quý đỏ hoe: "Nàng là một người số khổ."
"Vậy ông nói coi, tại sao chị ta lại muốn ôm theo tượng đá của đứa bé chìm vào lòng sông?" Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
Cao Đức Quý lắc đầu: "Ta không biết......"
"Trong sông có quá nhiều vong linh, nếu có thể lấp đầy nó thì tốt rồi." Ông ta lầm bầm lầu bầu bò dậy, loạng choạng đi về hướng trong phòng.
Trần Ngưỡng vỗ vỗ cánh tay đang véo sửa của Triều Giản: "Bối cảnh của nhiệm vụ đã hoàn chỉnh, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, mục tiêu không biết đang ở đâu."
Ngay sau đó anh liền nhìn theo bóng lưng của Cao Đức Quý hô to: "Chu lão gia đã ăn 10 con cá có tên toàn là người trẻ tuổi, nhưng ông ta không phải là người cướp lấy tuổi thọ nhiều nhất, có ai đó trong thị trấn ăn còn nhiều hơn ông ta nữa không?"
Cao Đức Quý không trả lời, ông ta bước đi không ngừng, rồi nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.
"Npc offline." Tiền Hán thấp giọng nói.
Những nghi ngờ của Trần Ngưỡng vẫn chưa được giải đáp, anh lo lắng đi qua đi lại ở cửa, bất tri bất giác liền xoay vòng quanh Triều Giản.
Mấy người có mặt ở đây chứng kiến cảnh này, biểu cảm trên mặt đều không giống nhau.
Trần Ngưỡng không hề phát hiện, anh đi vòng quanh Triều Giản nhiều lần, cho đến khi tự anh thấy chóng mặt mới ngừng lại, đối mặt với Triều Giãn trong sự bàng hoàng của bản thân.
Triều Giản từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/1982751/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.