Chương trước
Chương sau
Ở đâu cà......

Chợt phía sau vang lên một âm thanh nhỏ, Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người nhào tới, giật lấy cái đầu từ trong tay mình rồi kêu thảm thiết trông rất chi là đau khổ.

Hướng Đông liếc nhìn cái đầu người và khuôn mặt của Cao Đức Quý, lập tức có đáp án.

Trong đường hầm có rất nhiều đầu người, mỗi một cái đầu đều bị nấu và gặm qua, không cái nào còn trọn vẹn.

Cao Đức Quý ngồi sụp xuống đất, chết lặng.

Hướng Đông nhướng mày nhìn ba cái đầu người trong lòng Cao Đức Quý, ba giọng nói mà hắn nghe thấy chính là hình ảnh của ba người này trước khi chết.

Bọn họ đang trốn tránh thứ gì đó, thực nôn nóng muốn bò qua đường hầm xuống chỗ ẩn náu.

Nhưng thật không may, bọn họ bị thứ đó tóm được.

Hướng Đông đá Cao Đức Quý hỏi: "Cả ba đều là người nhà của ông à?"
Cao Đức Quý không nói gì cũng không cử động, chỉ có tiếng thở ra hít vào chứng tỏ ông ta vẫn còn sống.

Một tiếng khịt mũi lạnh lùng phát ra từ mũi Hướng Đông, cả người hắn thối hoắc, nhưng trên quần áo của Cao Đức Quý lại không có chút mùi nào.

Dưới tầng hầm ngầm còn có lối ra khác.

"Mẹ nó ông đừng giả chết!" Hướng Đông tức giận mắng.

Cao Đức Quý không phản ứng.

"Còn nhớ rõ sự ủy thác của ông không? Ông bảo tụi này tìm ra người cướp lấy tuổi thọ nhiều nhất." Hướng Đông túm lấy người đàn ông trung niên trên mặt đất,

"Trong thị trấn hiện giờ chỉ còn duy nhất một mình ông, Cao Đức Quý, chính ông là người ăn nhiều cá nhất đúng không."

Cuối cùng Cao Đức Quý cũng có phản ứng, khóe miệng ông ta khẽ động: "Ta không ăn cá, ta rất ghét cá......"

Hướng Đông ném người xuống đất, miễn còn có thể nói là được rồi.
.

Phòng chứa củi, Trần Ngưỡng vẫn luôn chú ý đến tình hình ở cửa hầm, nhưng anh không ngờ rằng giọng nói của Hướng Đông lại truyền đến từ bên ngoài sân.

Hướng Đông kéo Cao Đức Quý đang sống dở chết dở vào trong sân, câu đầu tiên hắn nói chính là "Tầng hầm ngầm có hai lối ra, một lối khác dẫn ra bờ sông", hắn vừa từ bờ sông chạy về tới, cả người đổ đầy mồ hôi, trên đầu còn nhỏ nước.

Hướng Đông nói sơ qua chuyện xảy ra ở tầng hầm và chuyện nghe thấy giọng nói hai nam một nữ: "Trên đường trở về trong đầu tao nảy ra một suy đoán, ba con mèo, ba cái đầu người, nói không chừng là linh hồn kết nối."

Trần Ngưỡng nhìn về phía Cao Đức Quý đang ngồi dưới đất tựa đầu vào cánh cửa: "Thị trưởng, cũng đến lúc ông nên nói ra phần mà ông cố tình giấu diếm bọn tôi rồi chứ?"
Chiếc áo khoác màu xanh của Cao Đức Quý bám đầy bụi, chòm râu dê và mái tóc lưa thưa rủ xuống, như người vô hồn.

"Ta không có giấu giếm gì hết." Mắt ông ta nhìn xuống đất nói.

Trần Ngưỡng ngăn Hướng Đông đang định động thủ, anh lấy ra vài tờ giấy thô mà Triều Giản đã nhét vào ba lô ra, vuốt thẳng từng tờ một rồi ngẩng đầu nhìn Triều Giản.

"Đại Minh Chú Lục Tự, Kinh Giới Ưu Bà Tắc, Kinh Giới A Di Đà của Phật...... " Triều Giản duỗi cái nạng qua, ấn vào từng tờ giấy thô gõ từ trái sang phải.

Tất cả đều là Kinh Phật dùng để siêu độ vong hồn.

Cái nạng của Triều Giản chạm vào mảnh giấy thô cuối cùng, trên đó viết dày đặc chữ "Sai trái" và "Quả báo".

Cao Đức Quý đầu rũ thật sự thấp, không có nửa điểm hưởng ứng.

"Ông siêu độ cho ai? Người bị cướp đi tuổi thọ, hay là những người đã chết sau khi ăn cá của người khác, hoặc là," Trần Ngưỡng, "Những sinh linh đã bị nấu chín kia?"
Đôi mắt Cao Đức Quý thoáng chốc trừng lớn.

Trần Ngưỡng lấy cuốn sách bói toán và các chú giải ra, rồi tìm chiếc ô màu đỏ, một viên đá có dấu chân mèo......

Nhìn mỗi một thứ được anh lấy ra, sắc mặt của Cao Đức Quý lại tái nhợt đi một phần.

Cao Đức Quý nắm lấy hòn đá, đọc từng chữ hai câu trên đó, rồi đột nhiên cười haha vài tiếng, nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt.

Một sự kiện trong quá khứ đã bị chôn vùi trong cát bụi và năm tháng dần hiện lên trong nước mắt của Cao Đức Quý.

Chuyện đó xảy ra khi ông nội của Cao Đức Quý còn sống.

Từ nhiều năm về trước trong thị trấn đột nhiên bùng phát một trận dịch bệnh, ông nội của ông ta tin vào tà thuyết mê hoặc người khác, tổ chức một cuộc hiến tế lớn.

Cá, chuột, mèo, trẻ sơ sinh, thiếu nữ, hàng trăm linh hồn đã chết trong cuộc hiến tế sống đó, xương cốt đều bị ném vào giữa sông.
Sau đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong thị trấn, đầu tiên là trời mưa nhưng lại là nước sôi, chuyện lạ kế tiếp là trên lưng cá lại có tên.

Con cá đầu tiên đó ra làm sao thì không ai biết được.

Ông nội Cao Đức Quý không viết nó vào nhật ký của ông, cuộc đời của ông đã dừng lại trên đường ghi lại sự việc đó.

Mãi cho đến 3 năm trước, cha của người phụ nữ điên câu được hai con cá có tên.

Hai con cá đó xuất hiện cách con cá mà ông nội của Cao Đức Quý tiếp xúc, đúng 60 năm, một giáp tử.

Chồng của người phụ nữ điên là một người nhút nhát và nhát gan, hắn ta sợ cá có tên sẽ mang lại xui xẻo cho mình, nên đã bí mật đi tìm Cao Đức Quý.

Khi đó Cao Đức Quý có ý thả hai con cá, để chúng về nơi chúng xuất hiện, mặc kệ chúng, thái độ của ông rất kiên quyết gần như là mệnh lệnh.
Bởi vì ông ta cảm nhận được sự nguy hiểm của cá có tên từ những ghi chú mà ông nội để lại, tuyệt đối không thể đυ.ng vào.

Cao Đức Quý không ngờ rằng khi ông đang nói chuyện với chồng của người đàn bà điên, thì bị anh trai mình ở ngoài cửa nghe lén được, thậm chí còn ngăn chồng của người đàn bà điên lại, tự mình nói thỏa một trận mua bán.

Ngay cả bố mẹ ông ta cũng có tham dự.

Trong hai con cá đó một con được bán cho nhà Chu Vân, con còn lại bị anh trai và cha mẹ ông ta chia nhau ra ăn, bọn họ rất cẩn thận không cho ăn ông ta cắn một miếng nào.

Đợi khi Cao Đức Quý biết thì đã quá muộn.

Hai thương nhân có tên trên lưng cá bị ăn đã chết trong quán trọ, cha mẹ và anh trai của Cao Đức Quý nhận ra có điều gì đó không ổn, nên vội vàng muốn trốn xuống tầng hầm một thời gian, nhưng tiếc là bọn họ không làm được, tất cả đều biến thành mèo.
Đêm đó bầu trời lại hạ mưa nước sôi, cổ và vai của Cao Đức Quý vị bổng, ông ta đến tận bây giờ đều không dám cởi cúc áo khoác vải của mình ra nhìn cho rõ.

Còn tộc trưởng của hai nhà Chu Vân vì muốn tự bảo vệ mình nên đã mời cao nhân đến, bọn họ sử dụng da và xương của những người thân nhất để làm thành ô, nhưng bọn họ còn cần một đứa trẻ đang tuổi trăng tròn.

Con của người đàn bà điên có ngày sinh tháng đẻ vừa lúc thích hợp, nên đã bị chồng của chị ta bán cho nhà họ Chu.

Hai nhãn cầu của đứa bé bị móc ra khi bé đang còn sống, nhóm người tàn ác đó đã khảm nó vào lầu 2 ở nhà trọ họ Tề.

Trần Ngưỡng nghe vậy liền cảm thấy ớn lạnh, hai con ngươi kia quả nhiên là dùng để trấn áp oán khí của tất cả sinh linh bị Hiến Tế.

Cho nên một khi dùng tay che hai nhãn cầu lại, trời sẽ hạ mưa nước sôi.
Khi người đàn bà điên che hai tròng mắt lại, hẳn là cảm thấy thật mỉa mai khi chính đứa con của mình đang bảo hộ cái thị trấn nhỏ này.

"Năm nay còn chưa tới một giáp tử, cá lại xuất hiện." Cao Đức Quý siết chặt cục đá, hai đầu vai run rẩy, "Ta đã sớm nói không thể ăn không thể ăn, không ai nghe ta, quả báo.... Đó là quả báo, bất hiếu bất nhân bất nghĩa, sẽ bị trời đánh."

Giữa trưa, ánh nắng chói chang, nhưng trước cửa lại u ám một màu xám xịt vô hình.

Trần Ngưỡng sắp xếp các manh mối liên quan đến nhiệm vụ, hỏi Cao Đức Quý: "Năm đó bọn họ tại sao lại nghĩ đến việc ăn cá có tên?"

Cao Đức Quý nói: "Cũng giống như lần này, ngay khi cá có tên xuất hiện thì tin đồn ăn cá có thể cướp đi tuổi thọ cũng nổi lên khắp nơi." Ông ta chế giễu, "Chắc là bị ma quỷ nguyền rủa."
Trần Ngưỡng gật đầu, đúng thật là bị ma quỷ nguyền rủa, lời nguyền của những sinh linh bị hiến tế nhằm vào là mong muốn của trong lòng người dân trong thị trấn, nó quá dễ dàng, tuổi thọ là trung tâm của du͙© vọиɠ.

"Quả phụ Chu ở nhà trọ nhà họ Tề đã chết từ lâu rồi, ông biết không?" Trần Ngưỡng nhìn Cao Đức Quý nói.

Cao Đức Quý rõ ràng là đã co vai lại.

Không chỉ Trần Ngưỡng mà những người khác cũng chú ý đến phản ứng của Cao Đức Quý, nhưng không ai chỉ vào ông ta mắng "Vậy tại sao ông lại cho chúng tôi ở đó".

Mọi người đều hiểu đây là nhiệm vụ, Cao Đức Quý là một sự tồn tại giống như npc, lập trường có ông ta chính là đào hố cho bọn họ nhảy.

Trần Ngưỡng nói: "Hai thương nhân đó lại đến thị trấn vào năm thứ hai sau khi họ qua đời, mỗi năm đều tới rồi luôn sinh hoạt trong nhà trọ như vậy, ông không có biện pháp nào sao?"
Cao Đức Quý cười khổ: "Bọn họ là chấp niệm lưu tại nhân gian, ta có thể làm gì."

"Huống hồ bọn họ cũng giống như con người bình thường, không, bọn họ còn đơn giản hơn người bình thường nhiều, mỗi lần tới chỉ ở vài ngày, không xuống lầu, không gây chuyện." Khuôn mặt hốc hác của Cao Đức Quý đầy suy đồi, "Người sống mới phức tạp, ta không khuyên được một hương thân nào, đều xong rồi."

Trần Ngưỡng miệng khô lưỡi khô, anh chỉ vào các đồng đội khác ý bảo muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, nhưng bọn họ kẻ thì vô cảm, hoặc là buồn tẻ đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một đám người không ai có ý định hắn ra tiếng.

"Tiền giấy bên bờ sông là do ông đốt phải không." Trần Ngưỡng quan sát biểu hiện của Cao Đức Quý, "Ông nhìn thấy người phụ nữ điên rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.