10
Ta đã để lại thư trong Hầu phủ, yêu cầu Khởi Mộng một mình đến am ni cô núi Kinh Ngọc, nếu không ta sẽ gi.ết con trai cô ta.
Nàng ta vì con trai, chỉ có thể đến. Quả nhiên, ba canh giờ sau, Khởi Mộng với vẻ mặt lo lắng đã xuất hiện ở cửa am ni cô.
Ta không tin nàng ta đến một mình, nhưng ta cược nàng ta không dám để thị vệ áp sát quá gần.
Có lẽ họ đang ẩn mình trong rừng rậm giữa lưng chừng núi, có lẽ họ đang vòng ra cửa sau am ni cô để bao vây. Nhưng đối với kế hoạch của ta, như vậy là đủ rồi.
Bởi vì ta căn bản chẳng có ý định nói nhảm với nàng ta. Khởi Mộng vừa bước qua cổng am ni cô, câu “Thần Nhi của ta đâu rồi” vừa đến môi còn chưa kịp nói ra, cây nỏ tự chế của ta đã b.ắ.n xuyên qua tim nàng ta.”
Nàng ta ch.ết rồi, ta chính là nàng ta. Phía trong tường ngoài của am ni cô đã được ta chất một vòng cỏ khô, Khởi Mộng vừa ngã xuống, ta liền châm lửa đốt lên ngọn lửa bừng cháy dữ dội.
Giống như ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng ta sau khi ta lén nghe được cuộc trò chuyện của họ dưới mưa hôm ấy, giây phút này đã được giải tỏa. Thật thỏa mãn và sảng khoái.
Ta nhanh chóng lột quần áo của Khởi Mộng, mặc lại quần áo cũ của ta cho nàng ta, sau đó kéo nàng ta vào thiền phòng.
Toàn bộ dầu thắp đèn còn sót lại trong am ni cô đã được ta tập hợp hết trong thiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-chinh-the-that-khong-de-dang/5067454/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.