9
Đến chiều tối, Triệu Nguyên Sơn đến. Hắn nhìn thấy ta thì cảm thấy có lỗi, lời hắn gọi tên ta cũng tràn đầy sự day dứt. “Vân Hoàn, ta xin lỗi nàng.”
Hắn thử nắm lấy tay ta. Ta cảm thấy hắn tiến lại gần, liền nghiêng người tránh đi.
“Vân Hoàn, ta không còn cách nào khác.” Hắn nói.
“Ta không có gia tộc chống lưng, cũng không có tiền tài mở đường, nếu không có người quản lí nội trạch để qua lại với gia quyến của đồng liêu, chỉ sợ một tiểu phó tướng như ta sẽ bị người khác ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t.”
Đến lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ đến việc thẳng thắn với ta, chỉ muốn dựa theo những thông tin ta đã biết để tiếp tục dệt nên lời nói dối để lừa gạt ta.
Thiếu niên lang từng bảo vệ ta năm xưa, sớm đã thối nát rồi.
“Nguyên Sơn, ta không trách chàng, chỉ trách mắt ta không nên hư hỏng như vậy.” Ta nói xong câu này, liền khóc thét lên.
Triệu Nguyên Sơn thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng. Trong mắt hắn, ta yêu hắn sâu đậm, chuyện nạp thiếp cứ thế mà trôi qua thật nhẹ nhàng.
Hắn dịu dàng dỗ dành ta, ta dần dần nép vào lòng hắn.
Cuối cùng, ta lau khô nước mắt, cười nói:
“Nếu người đã vào phủ rồi, quy củ không thể phế bỏ, sau này hãy bảo vị Khởi Di nương kia mỗi ngày đến thỉnh an ta, Phu quân yên tâm, ta và cô ta sẽ hòa thuận mà ở với nhau, để Phu quân làm việc ngoài không phải lo nghĩ hậu sự nữa.”
Triệu Nguyên Sơn im lặng một lát, sau đó gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-chinh-the-that-khong-de-dang/5067453/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.