Chương trước
Chương sau
" Bệ hạ, người đừng nên tin tưởng đám tiểu tử miệng còn hôi sữa này, chúng thì có thể làm được gì chứ!? "_ hoàng hậu khinh thường nói.
" Hoàng hậu anh minh!"_ Lưu Cựu Sơn và đám quan cùng phe đồng thanh.
" Bệ hạ, ngày thành hôn cũng đã sắp xếp xong, bây giờ lại vì một tên lính quèn không danh không phận mà làm chậm trễ chuyện hôn sự của Thiên Lâm thì không tốt đâu"
" Bệ hạ thứ cho lão thần phạm thượng nhưng vì danh dự của nhi tử, thần không thể chấp nhận hủy hôn được"_ Lưu Cựu Sơn kiên quyết nói. Người ngoài nhìn vào còn nghĩ ông là một người cha rất yêu thương con, ông có thể liều cái thân già này để lấy công bằng cho con trai ông.
" Nếu các vị đã nói như vậy thì..."_ Hoàng thượng khó xử định rút lại quyết định.
" Vậy chỉ cần Lưu nhị thiếu chấp nhận hủy hôn thì chuyện hôn sự này sẽ chấm dứt, các vị cũng sẽ không phản đối chứ!? "_ Nhạc Phượng Hy nhàn nhạt nói.
" Hừ! Tiểu oắt con như ngươi thì biết gì? Ngươi thấy Lưu nhị thiếu không có mặt ở đây thì muốn phá hủy mối hôn sự này à??? "_ Một lão quan khinh bỉ nói.
" Nhưng chẳng phải Lưu đại nhân chẳng phải rất thương yêu và tôn trọng nhi tử sao? Chỉ cần hỏi ý kiến của Lưu nhị thiếu thế nào thì sẽ giải quyết được vấn đề này thôi"_ Nàng nhún vai nói.
" Được! Ta sẽ cho người về phủ hỏi rõ Trác Phàm"_ Lưu Cựu Sơn cười lạnh. Dù sao thằng bất hiếu kia suốt ngày lâm vào rượu chè, chẳng lúc nào tỉnh táo cả. Bây giờ ông sẽ cho người viết một lá thư sau đó cho Trác Phàm ấn tay vào rồi lấy lý do bị ốm nên không thể xuất hiện. Có thư phản đối hủy bỏ hôn sự này thì ngay cả hoàng thượng cũng không thể xen vào...
Thế là mọi người đều quyết định chờ tin tức của Lưu Trác Phàm. Âm nhạc lại bắt đầu vang lên, đoàn múa một thân đỏ rực uyển chuyển múa theo điệu nhạc.
Nhạc Phượng Hy ngáp lên ngáp xuống ngồi cạnh Nguyễn Trang và Thiên Lâm. Bây giờ ba người bọn nàng cứ như tội phạm vậy, xung quanh đều có lính canh, chỉ sợ một giây lơ là thì bọn nàng liền sẽ biến mất.
" Cô nương có chắc Lưu Trác Phàm sẽ đến chứ? "_ Thiên Lâm lo lắng hỏi nàng.
" Không biết"
" Sao lại không biết? Không phải cô nương đã sắp xếp hết rồi sao? "
" Này này!!! ta chỉ ra kế cho các người, còn thành công hay không đâu phải do ta là được!!! "_ Nàng trợn mắt nói.
" Nhưng bên hoàng hậu chắc đã tiếp tay cho Lưu gia rồi, lỡ như Lưu Trác Phàm không thể đến kịp... "
" Thì là do hắn vô dụng. Kế này thất bại cũng là do hắn, các ngươi không thể đến bên nhau thì cứ trách hắn là được"
"...."
Hoàng hậu liếc nhìn Lưu Cựu Sơn ở phía dưới khẽ gật đầu. Lưu Cựu Sơn lập tức đứng dậy chắp tay hướng về phía hoàng thượng nói.
" Bệ hạ có lẽ người của hạ thần đã đến rồi"
" Được! Truyền vào"
Lưu Cựu Sơn cười khinh miệt liếc nhìn Nhạc Phượng Hy sau đó cố làm vẻ mặt xót xa vì con.
" Tham kiến bệ hạ, hoàng hậu cùng các vị nương nương...Lưu Trác Phàm diện kiến "
Âm thanh khàn quen thuộc vang lên làm Lưu Cựu Sơn run lên. Ông bất ngờ nhìn người đang hành lễ ở giữa sảnh.
Là Lưu Trác Phàm!!!
Sao lại là nó?
Không phải nó đang say xỉn vật vờ trong phòng sao?
Không phải ông đã khóa giam nó lại rồi sao?
Bên phía hoàng hậu cũng tái xanh đi, sau đó quay sang giận dữ tìm tên thái giám vừa rồi mới báo tin cho bà.
Không ngờ tên thái giám kia lại đứng phía sau Nguyệt Tu.
Từ khi nào thái giám hầu hạ của bà lại trở thành người của Nguyệt Tu???
Nguyệt Tu nhận được ánh nhìn rực lửa của hoàng hậu, hắn ngước lên đầy vẻ chế nhạo và thách thức. Từ lâu hắn đã gài người của hắn đến bên cạnh hoàng hậu rồi.
Bây giờ bà ta bị hắn chơi một vố đau đớn chắc bà ta tức muốn thổ huyết quá!!!
" Miễn lễ"_ Hoàng thượng phất tay.
" Đa tạ bệ hạ"_ Lưu Trác Phàm đứng lên thoáng liếc sang bên ba người bọn nàng đang ngồi.
" Hừm... Xem ra hắn cũng không vô dụng như ta nghĩ "_ Nhạc Phượng Hy xoa cằm.
"...."_ Rốt cuộc cô nương muốn hắn đến hay là không đến?!
" Lưu Trác Phàm! Ngươi có biết trẫm bất ngờ cho người triệu ngươi là có chuyện gì không? "
" Tâu bệ hạ, hạ thần biết "_ Hắn cung kính đáp.
" Trác Phàm!!! Con không có mặt ở đây nên không hiểu rõ gì đâu. Lại đây phụ thân nói lại cho con rõ"_ Lưu Cựu Sơn cố rặng ra nụ cười thân thiện.
" Phụ thân, con đã biết được cụ thể rồi và con cũng muốn nói thẳng trước bệ hạ"_ Lưu Trác Phàm kiên định nói.
" Ở đây còn có bệ hạ, không được nói lung tung!!! "_ Lưu Cựu Sơn gằn lên từng tiếng, trong mắt hằn lên tia cảnh cáo. Nếu ngươi trở mặt đòi hủy hôn thì con nhóc An gia kia cũng không cần sống trên đời này nữa đâu!!!
Lưu Trác Phàm cau mày một hồi sau lại nhìn qua Nhạc Phượng Hy. Nàng ta đảm bảo An Hiểu đang được an toàn, hắn có thể tin tưởng.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi chắp tay kính lễ.
" Bệ hạ, hạ thần rất biết ơn vì được bệ hạ coi trọng còn ban hôn cho thần với Thiên Lâm công chúa. Nhưng thứ cho hạ thần không thể tuân theo"
" Trác Phàm!!! Người hồ đồ rồi!!! "_ Lưu Cựu Sơn hấp tấp cản lại_ " Bệ hạ, Trác Phàm nhất thời chưa tỉnh táo nên không biết bản thân đang nói gì đâu, bệ hạ... "
" Lưu Cựu Sơn!!! Trẫm chưa cho phép ngươi lên tiếng"
Lưu Cựu Sơn đành phải ngậm miệng lo lắng hướng về phía hoàng hậu cầu cứu.
" Bệ hạ... "
" Hoàng hậu cũng muốn phạm thượng?"
"...."_ Sắc mặt hoàng hậu tái đi, ấm ức nắm chặt vạt áo.
" Lưu Trác Phàm! Thiên Lâm có gì không tốt?"_ Hoàng thượng nghiêm nghị hỏi. Mặc dù ông định tán thành việc hủy hôn nhưng nếu từ miệng Lưu Trác Phàm nói ra thì danh dự của Thiên Lâm sẽ bị ảnh hưởng. Ông làm cha tuyệt đối không để Thiên Lâm chịu uất ức gì được!
" Công chúa rất tốt. Chính là hạ thần không xứng với công chúa"
Nghe đến đây vẻ mặt hoàng thượng có phần hòa hoãn hơn...
" Thần biết công chúa cũng không nguyện ý với hôn ước này nên thần muốn trả tự do cho công chúa"
" Ngươi không cảm thấy bản thân bị thiệt thòi sao? Có thể danh tiếng của Lưu gia cũng sẽ vì ngươi mà bị ảnh hưởng"
" Bệ hạ, để công chúa hạnh phúc với tình yêu của mình, thần cũng sẽ có được hạnh phúc cho riêng mình. Mối hôn sự này vốn dĩ không nên có, thần cũng không cảm thấy tiếc nuối gì. Riêng về Lưu gia... "_ Hắn quay sang Lưu Cựu Sơn đang tức giận phừng phừng.
"...vì không để Lưu gia bị ảnh hưởng bởi chuyện này thần đã quyết định... tuyên bố sẽ rời khỏi gia tộc. Lưu Trác Phàm từ giờ sẽ không còn là người của Lưu gia, không còn bất kì mối quan hệ gì với người Lưu gia!!! "
Lời tuyên bố vang lên làm mọi người đều bất ngờ. Lưu nhị thiếu Lưu Trác Phàm nay lại thẳng thắn tuyến bố rút khỏi Lưu gia!!! Mối hôn sự lớn cũng bị đỗ vỡ rồi. Lần này Lưu gia gặp phải sóng lớn rồi...
" Mày!!! Cái đồ bất hiếu! Ngươi không nghĩ đến Lưu gia, không nghĩ đến mẫu thân đã chết của ngươi hả??? "_ Lưu Cựu Sơn tức giận tiến đến tát cho hắn một tát.
Khi vừa nghe đến mẫu thân hắn, trong đáy mắt thoáng lên tia hận thù sau đó lại bình lặng trở lại. Hắn từ tốn lùi lại một bước sau đó quỳ xuống, cúi lạy trước Lưu Cựu Sơn ba lạy. Cứ mỗi một lạy hắn lại đập mạnh xuống nền. Sau ba lay, trán hắn đã chảy máu. Lúc hắn đứng dậy thì cơn choáng váng đổ ập xuống làm hắn loạng choạng, bất ngờ một vòng tay nhỏ nhắn đỡ lấy hắn.
An Hiểu!!!
Nàng cũng ở đây?
Nhiều ngày không gặp nhìn nàng gầy hẳn đi...
Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt An Hiểu.
" Bây giờ ta đã không còn gì nữa... nàng còn muốn lấy ta không? "
An Hiểu cảm động rơi nước mắt, gật đầu liên hồi_" Lưu Trác Phàm... từ bây giờ ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng"
" Chính ngươi!!! Nha đầu khốn khϊếp!!! Ngươi dám mê hoặc Trác Phàm. Cả An gia của ngươi cũng chẳng ra thể thống gì... dạy ra một nữ nhi như ngươi!!! Lúc trước ta đã thấy An gia các ngươi có âm mưu chiếm đoạt Lưu gia ta... bây giờ lại dám phá hủy chuyện tốt của bọn ta. Lần này ta sẽ không tha cho ngươi!!! "_ Lưu Cựu Sơn tức đến hồ đồ. Trong mắt ông lúc này chỉ có sát khí, ông phải tiêu diệt nha đầu này!!!
Lưu Cựu Sơn bất ngờ tấn công, An Hiểu nhanh tay đẩy Lưu Trác Phàm ra sau đó rút kiếm đỡ lấy. Cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục nên có phần yếu ớt, tay cầm kiếm run rẫy đỡ lấy những đòn tấn công liên hồi của Lưu Cựu Sơn.
Nhạc Phượng Hy dùng quạt khóa tay Lưu Cựu Sơn lại sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng ông ta làm ông ta lùi lại một đoạn.
" Lưu Cựu Sơn!!! Ngươi còn coi trẫm ra gì không? Dám ở trước mặt trẫm động thủ. Người đâu bắt ông ta lại!!! "
Đám lính từ đầu nhận nhiệm vụ canh chừng bọn nàng nay lại chuyển hướng đến vây bắt Lưu Cựu Sơn lại.
" Bệ hạ... "
" Nếu nàng không muốn giống như hắn thì hãy im miệng lại"_ Hoàng thượng lên giọng cảnh cáo. Hết lần này đến lần khác hợp tác với Lưu gia chống đối ông tưởng ông không biết ả đang lén sau lưng làm những gì đâu. Nếu không phải ả đang nắm giữ không ít quyền lực lại còn là cháu của hoàng tổ mẫu thì ông đã thẳng tay đẩy ả xuống ngôi vị hoàng hậu này rồi.
Lưu Cựu Sơn lập tức bị ép buộc đưa về Lưu phủ.
Hoàng thượng ngước nhìn An Hiểu đang dìu Lưu Trác Phàm.
" Người này là... "
" Tham kiến hoàng thượng... tiểu nữ là An Hiểu. Vừa rồi đã mạo phạm mong bệ hạ trách phạt"
Ông còn định nói gì đó sau lại thấy Thiên Lâm đang bám sát Nguyễn Trang lại nhìn đến cặp đôi trước mặt này...
Hazzz bọn trẻ đều lớn cả rồi.
Lưu Trác Phàm đã nói đúng. Hôn sự này lẽ ra không nên xuất hiện. Bọn chúng đều có lựa chọn cho riêng mình. Ông không thể lấy quyền vua để ép buộc chúng nó... nhất là Thiên Lâm. Con bé từ nhỏ đã dịu dàng hiểu lễ nghĩa, ông lại rất thương nuông chìu nó nhưng nó lại ít khi đòi hỏi gì nhiều với ông. Đây là lần đầu tiên nó kiên quyết phản đối sự sắp xếp của ông, đó còn là chuyện trọng đại liên quan đến cả đời sau này của nó.
" Hazzz... thôi được. Trẫm sẽ hủy bỏ hôn ước này nhưng..."_ Ông nghiêm nghị nhìn Nguyễn Trang
"... trẫm sẽ đợi sau ba tháng mới có thể quyết định có cho ngươi thành thân với Thiên Lâm không"
" Phụ hoàng... "_ Thiên Lâm ấm ức. Nàng tưởng sau chuyện này thì phụ hoàng sẽ chấp nhận Nguyễn Trang mà không cần ép chàng đi diệt Hắc Thuỷ.
Hoàng thượng tất nhiên biết con gái mình có ý gì nhưng ông mặc kệ... Ông truyền lệnh kết thúc buổi tiệc rồi về Mai Loan Điện.
Mai phi đăm chiu nhìn Nhạc Phượng Hy một cái sau đó mới đi theo sau hoàng thượng. Vị thiếu niên này khá thú vị đấy! Không ngờ A Tu lại có thể quen biết một người giảo hoạt như vậy. Nếu nó có thế kéo người này về bên mình không chừng sau này sẽ rất có lợi trong việc tranh thế lực...
Nguyệt Tu hớn hở chạy đến...
" Hoàng tỷ!!! Chúc mừng tỷ đã được như ý nguyện"
" Cũng là nhờ có đệ giúp đỡ... tỷ phải cảm ơn tam đệ rồi"
" Hahaha có gì đâu chứ!"_ Nguyệt Tu phồng mũi.
" Này! Ngươi đừng có mà vênh váo. Nếu không phải có Lãnh Phi nghĩ cách thì làm gì có chỗ cho ngươi thể hiện hả??? "_ Hoàng Ái Ny tỏ vẻ khinh bỉ.
" Phải phải... là Lãnh Phi ca ca văn võ song toàn, anh tuấn phi phàm... nhờ có huynh ấy mà kế hoạch ấy mới thành công vẻ vang thế này"_ Nguyệt Tu phấn khích nịnh nọt Nhạc Phượng Hy.
" ...."_ Da gà nổi hết lên rồi!!!
" Tam đệ! Có phải đệ nên giới thiệu cho nhị ca bằng hữu mới của đệ chứ!? "_ Nhị hoàng tử từ tốn nói.
" A!!! Nhị ca, để đệ giới thiệu. Đây là Lãnh Phi anh tài kiệt xuất, đội trời đạp đất... Bla bla bữa... "_ Nguyệt Tu bắt đầu diễn thuyết bài nịnh hót cũ rít.
" Thôi. Ngưng ngay!!!"_ Nhạc Phượng Hy xoa xoa mi trán ngắt ngay cái máy phát thanh liên hồi mang tên Nguyệt Tu.
" Ngươi thấy ta làm tốt không??? Nói cho nghe, để qua mặt Lưu Trác Thiên đưa được Lưu Trác Phàm đến đây cũng đâu phải dễ. Đám người của hoàng hậu cũng không hề đơn giản. Ta phải tổn thất rất nhiều đó nha... "_ Nguyệt Tu lại bắt đầu bài văn kể công. Chỉ còn thiếu hành động ôm đùi và cái đuôi chó quẫy quẫy chờ chủ khen thưởng thôi →_→
Nàng liền tức khắc lấy ra một bình sứ màu trắng đưa cho Nguyệt Tu để chặn miệng.
" Đúng như thỏa thuận... hai viên"
Nguyệt Tu nhanh chóng chộp lấy rồi cẩn thận đổ ra hai viên đan dược lên bàn tay kiểm tra. Sau đó hai mắt hắn sáng bừng, miệng chỉ có thể thốt lên hai từ.
" Thượng phẩm!!!"_ Không chỉ vậy nó còn xuất hiện hoa văn... là đan vân trong truyền thuyết sao???
Trong tay hắn chính là đan vân Tẩy Tủy Đan bậc thượng phẩm!!!
Hắn sắp ngất rồi!!! Có ai đỡ hắn không???
Nếu hắn đem thứ này khoe sư phụ thì sao nhỉ!? Sư phụ chắc sẽ ghen tỵ với hắn chết mất kakakaka
A! Không được không được!!! Sư phụ mà biết trong tay hắn là bảo vật đan dược tuyệt mỹ này chắc chắn sẽ ra tay cướp lấy!
Vâng! Chính là liều mạng cướp đan dược của hắn. Dù có trở mặt thầy trò cũng sẽ cướp cho bằng được!!!
Hắn cần phải đem giấu đi!!! Không được cho sư phụ phát hiện được!!! Nhưng mà...  phải giấu ở đâu đây? Những chỗ bí mật của hắn đều bị sư phụ dễ dàng phát hiện ra... mũi sư phụ nhạy lắm!!! >_
Bên này đã không còn ai quan tâm Nguyệt Tu đang điên điên khùng khùng thế nào.
Nhạc Phượng Hy nhàn nhạt chào hỏi nhị hoàng tử sau đó khéo cáo từ... nên tránh xa đám người hoàng thất đầy rắc rối này, tiếp xúc càng ít càng tốt.
" Đa tạ"_ tiếng Lưu Trác Phàm đi phía sau bất chợt vang lên.
" Hừ!"_ Nàng lườm hắn một cái rồi quay lưng bước đi tiếp.
" Nàng ta vẫn còn ghét ta lắm sao?"
" Ta cũng không biết nói sao nữa"_ An Hiểu cười khổ nói. Nhạc Phượng Hy hình như vẫn còn để tâm cái lần Trác Phàm lỡ miệng đe dọa sẽ gϊếŧ Nhạc Thiên Kỳ và mọi người. Trác Phàm đã lỡ đụng đến vảy ngược của Nhạc Phượng Hy rồi ???
Chỉ có thể cầu mong Nhạc Phượng Hy tâm tình tốt mà hạ thủ lưu tình cho...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.