Một đường không nói chuyện, toàn bộ thuyền bay im ắng.
Mạc Thiên Liêu là tự giác đuối lý, không dám nói lời nào. Thanh Đồng dựa vào hổ mập, không bao lâu liền ngủ. Mà hổ mập, làm một đệm dựa thì không cần nói chuyện.
Ba vạn dặm cũng không phải trong một ngày liền có thể quay lại, ban đêm gió mát, cũng thả ra tà ma ngoại đạo thường hiện vào ban đêm, đi đường không an toàn, cần tìm thành trấn tu tiên để nghỉ chân. Trên đường đi thành tu tiên đếm không hết, Mạc Thiên Liêu tính tính canh giờ, điều chỉnh tốc độ thuyền bay nhanh hơn, muốn trước khi mặt trời xuống núi thì tới Dật Tân.
Bên trong thành tiên có nhiều tán tu, cũng có vài đại môn phái mở tiệm, nếu Mạc Thiên Liêu nhớ không lầm, tòa thành này tên là thành Dật Tân, có một đại trận hộ thành lợi hại, không cho phép người ở trong thành đánh nhau đả thương, bằng không liền sẽ bị pháp trận trục xuất ra ngoài. Dừng chân nơi đây nghỉ ngơi qua đêm thì càng thích hợp nhưng mà, càng quan trọng hơn là, bên trong tòa thành này có lẽ có tin tức hắn cần.
Thuyền bay đáp xuống ở ngoài thành, Mạc Thiên Liêu đi qua, muốn ôm lấy người ngủ đang say, tay vươn ra bỗng nhiên dừng lại, cách sư tôn ba tấc.
Lúc trước cợt nhả sư tôn, bây giờ còn chưa tha thứ cho hắn, nếu lại thò tay ôm, nhất định sẽ bị đánh cho thảm hại hơn. Mạc Thiên Liêu sờ sờ gương mặt đã khôi phục, nhìn mỹ nhân ngủ đến yên lành. Nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-moc-cao-hoai-khong-het/3078195/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.