Chương trước
Chương sau
“Có nghe được là ai mua đá Lạc Tinh?” Trong phòng tầng ba, một tu sĩ nguyên anh mặc đạo bào mây trôi hỏi người bên cạnh.

“Là khách nhân tầng bốn,” Người nói đầy mặt khó xử,“Khí sư, có thể lên tầng bốn, đều là trên hóa thần, ta đắc tội không nổi.”

Tu sĩ nguyên anh siết thành đấm, hôm nay gã ngẫu nhiên đi dạo đến đây, trên người không có mang nhiều linh thạch như vậy, dù thế nào cũng không ngờ lại có đá Lạc Tinh:“Không được, thi đấu lớn sắp tới, ta nhất định phải có được đá Lạc Tinh, nếu không lại để tiện chủng kia thắng nữa.”

Tu sĩ nguyên anh này họ Đinh, chính là đích tử của trưởng lão luyện khí Lưu Vân Tông, tư chất cũng thuộc hàng nhất, chỉ là gã có một đứa em trai con vợ lẽ, có thiên phú luyện khí hơn cả gã. Lúc trước bởi vì gã tính toán, để cho tiện chủng đi Ma đạo làm nội ứng, ai ngờ đâu tên đó lại gặp vận may, được Đoán Thiên tôn giả chỉ điểm, sau khi trở về lập tức được tông môn coi trọng.

“Đinh khí sư, khách nhân tầng bốn đi.” Phòng đấu giá Lục Hợp là do ba tông môn lớn cùng quản lý, bên trong đương nhiên có các gia nhân của họ, Đinh gia muốn nghe vẫn có phương pháp ngóng tin tức.

“Thay ta cám ơn nhị chưởng quầy.” Tu sĩ nguyên anh đứng lên.

“Đinh khí sư khách khí làm gì, lần này còn may nhờ có Đinh đại sư đưa huấn linh giác.” Người bên trong phòng đấu giá cười nhìn khí thế tranh mua hồ ly trắng ngất trời trên đài chính.

Huấn linh giác tầm thường chỉ có thể giáo huấn linh thú ký kết huyết khế với mình, ngày nay loại huấn linh giác có thể phục tùng yêu thú rất là khó kiếm, chỉ có vài đại sư luyện khí mới có thể làm ra được.

“A……” Thanh Đồng tựa vào lòng Mạc Thiên Liêu, đau đầu muốn nứt, nhịn không được siết chặt áo trước ngực Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu không dám dừng lại, có thể bay xa bao nhiêu thì bay xa bấy nhiêu, mãi đến khi sức ảnh hưởng của huấn linh giác không chạm đến mới thả chậm tốc độ lại. Đại sư huynh lái thuyền bay, lảo đảo chạy tới:“Đi lên.”

Ôm sư tôn nhảy lên thuyền bay, một tay tiếp nhận quyền khống chế thuyền bay, để Mạnh Hổ cũng đang không  thoải mái thở ra một hơi. Mạnh Hổ nuốt một viên Định Thần Đan trấn an thần hồn, liền tiếp nhận lái thuyền, ý bảo bản thân không có việc gì, để hắn nhìn sư tôn.

Mạc Thiên Liêu cũng không khách khí, ôm Thanh Đồng ngồi xuống giữa thuyền, tách mở cánh môi màu máu, đút một viên Ngưng Thần đan vào.

“Chúng ta đi nơi nào?” Mạnh Hổ xoa xoa thái dương, nhìn thoáng qua sư tôn tình huống không tốt lắm, cũng không biết là lão già thiếu đạo đức nào làm huấn linh giác này, lại có như vậy sức mạnh như vậy.

“Về tông môn trước đi.” Mạc Thiên Liêu đang nói, thuyền bay đột nhiên ngừng lại, khiến ba người đồng thời ngã về phía trước. Mạc Thiên Liêu tay mắt lanh lẹ ôm sư tôn lăn một vòng ngay tại chỗ, lúc này mới giảm bới lực.

“Người nào?” Mạnh Hổ tức giận bò lên, có người dùng pháp khí mạnh mẽ ngăn trở trước thuyền bay.

Người đối diện hiển nhiên cũng đâu ngờ pháp khí lại tạo thành hiệu quả như vậy, ngẩn ra một chút:“Tại hạ Đinh Tử Kim, là con trưởng lão Đinh Hộ của Lưu Vân Tông, vô tình mạo phạm tiền bối…… A, hóa ra là Mạnh sư đệ.”

Mạnh Hổ nhíu mày, ba tông môn lớn thường qua lại, hắn có biết Đinh Tử Kim này, không phải bởi vì có giao tình gì, chỉ là người này dường như tận sức kéo quan hệ với đệ tử dòng chính của các phái, còn từng đưa cho hắn một ít pháp khí nhỏ.

Thuyền bay có một tầng màn, người ở bên trong nếu không đứng lên, bên ngoài là nhìn không thấy, cho nên Đinh Tử Kim cũng không biết ai ngồi trên thuyền, nhưng nếu Mạnh Hổ ở đây, tu sĩ hóa thần kia tất nhiên là động chủ Ốc Vân Tông hoặc là trưởng lão hộ sơn.

“Là như vầy, thi đấu lớn ở tông môn Lưu Vân Tông sắp tới, tại hạ rất cần đá Lạc Tinh, không biết……” Đinh Tử Kim cẩn thận tìm từ.

Mạnh Hổ đen mặt lại, người này làm sao biết được bọn họ mua đá Lạc Tinh? Tất nhiên là phòng đấu giá Lục Hợp lộ ra tin tức, cái đám tiểu nhân này!“Đinh huynh, này, cái này dĩ nhiên là vi phạm quy tắc Lục Hợp phường, ngươi vẫn nên mau rời đi đi.” Ý tứ rất rõ ràng, trưởng bối trong thuyền bây giờ mặc kệ ngươi là ai, nếu là lại tiếp tục dây dưa, bị đánh là chuyện sớm muộn!

“Tại hạ quả thật mạo phạm, ở nơi này của ta có linh khí thượng phẩm, còn có nhánh linh thảo vạn năm, chỉ cầu có thể đổi đá Lạc Tinh, sẵn lòng bỏ những thứ yêu thích.” Đinh Tử Kim vừa nói, vừa nghiêng mắt liếc về phía thuyền bay. Phụ thân Đinh Hộ chính là luyện khí sư tốt nhất trong ba tông môn, ngay cả chưởng môn Ốc Vân Tông đều phải cấp vài phần mặt mũi, cũng không cần hôm nay phải có, chỉ cần thấy rõ người trong thuyền, lấy danh nghĩa phụ thân đi cầu đổi chắc là có thể.

Thanh Đồng tựa vào lòng Mạc Thiên Liêu, nhíu mày, thật sự là ồn chết, đứng dậy chuẩn bị đi giáo huấn tiểu bối không biết trời cao đất rộng này một chút. Ai ngờ vừa động thân mình, một trận đau đớn kịch liệt đột ngột ập tới, lập tức cắn môi dưới mình. Bên ngoài là tu sĩ nguyên anh, nếu để cho gã biết này hóa thần đại năng* thụ trọng thương, nói không chừng liền muốn ra tay cưỡng đoạt.

*đại năng = cách gọi kính trọng

Mạc Thiên Liêu cuống quít ôm người lại, nắm cằm Thanh Đồng, trầm giọng nói:“Há miệng.” Giọt máu tràn ra từ môi dưới đang cắn chặt, theo cái cằm trắng nõn trượt xuống, nhỏ lên tơ trắng bên dưới. Mạc Thiên Liêu nhìn mà tim như bị đao cắt, mạnh mẽ ép mở môi dưới đang cắn chặt kia, nhanh chóng nghiêng người cuối xuống, ngăn lại tiếng than nhẹ đang trực tràn ra.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chợt trợn to, yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú biến lớn trước mắt, nhất thời có chút ngẩn người. Nghiệt đồ này, đang, đang làm cái gì?

Cảm xúc giữa đôi môi cực kỳ mềm mại, dính dính như là bánh hoa quế, giữa hơi lạnh mang theo chút thơm ngọt khó có thể nói thành lời, Mạc Thiên Liêu nhất thời có chút mê say, hoảng hốt trong giây lát, mới phát hiện bản thân dưới cơn xúc động đã làm cái gì. Hắn, thế nhưng, lại hôn sư tôn! Lông tơ sau lưng từng cọng từng cọng lập tức dựng thẳng lên, thầm nghĩ xong xong, mèo đại gia nhất định sẽ cào hắn thành vụn bào.

Đầu ngón tay như ngọc thạch khoát lên lưng Mạc Thiên Liêu, lập tức biến thành năm vuốt sắc nhọn, dưới ánh mặt trời nổi lên ánh sáng sắc lạnh, nghiệt đồ đáng chết, a…… Móng vuốt vừa giơ lên, đột nhiên mềm xuống, một luồng khí ấm áp từ nơi hai người chạm nhau từ từ lan ra, mang theo mùi hương thảo mộc nhàn nhạt, rất tốt để làm dịu cơn đau nhức.

Ngưng Thần Đan chỉ có thể tạm thời ổn định thần hồn, lại không thể giảm bớt đau đớn cho y, luồng khí nọ như dòng suối tươi mát tưới xuống vùng đất khô cằn, thoải mái như vậy đã hồi lâu y chưa từng từng có, Thanh Đồng nhịn không được chậm rãi khép lại hai mắt.

Mạc Thiên Liêu ý thức được bản thân mình làm chuyện ngu xuẩn, lại không dám có động tác lớn sợ làm đau sư tôn trong lòng, thân thể chỉ đành cứng lại, từng chút từng chút tách ra, chuẩn bị tâm lý bị sư tôn hành hung một trận. Ai ngờ, vừa rời đi được tầm một ngón tay, không ngờ môi mỏng ngọt ngào kia lại bám theo, lại tiếp tục hôn hắn.

“Hơ!” Mạc Thiên Liêu hoàn toàn sợ ngây người, ngu ngu nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, mí mắt che lấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, lông mi mảnh dài khe khẽ rung động, nhẹ nhàng phẩy phẩy trên mặt hắn, ngưa ngứa, ngứa đến trong lòng.

Tùy tâm mà động, đạo pháp tự nhiên.

Làm một Ma Tu, Mạc Thiên Liêu cũng sẽ không để bản thân ấm ức, nếu sư tôn nhất thời nửa khắc không định đánh chết hắn, thì giờ phút này hắn lại thật sự rất muốn hôn tiếp, liền tùy theo tâm mình, ôm chặt mỹ nhân trong lòng, càng hôn sâu hơn.

Mạnh Hổ bị họ Đinh này cuốn lấy phiền muốn cắn người, trong thuyền lại vẫn không có tiếng động gì, sư tôn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm sốt ruột, đang muốn đi vào xem sao, một hư chưởng sáng lòa đột nhiên hướng về phía Đinh Tử Kim đang nói hăng say mà đập.

Đinh Tử Kim sợ hãi nhảy dựng, cuống quít lộn người trong không trung, đồng thời lấy ra một bảo khí phòng ngự, bảo quang bảo khí kích phát ra bị kia chưởng phong kia chạm đến, mạnh mẽ quạt gã bay xa mấy trượng.

“Sư tôn.” Mạnh Hổ quay đầu, liền thấy Thanh Đồng đang khoanh tay đứng ở phía sau hắn, sắc mặt tuy rằng còn có chút không tốt, nhưng vẻ mặt đã không tái nhợt giống như vừa nãy.

Đinh Tử Kim nhanh chóng đưa phi kiếm tới tiếp được chính mình, thân thể đứng vững, đợi đến khi thấy rõ người trong thuyền liền lập tức cảm thấy rùng mình. Cho dù là gặp gỡ tông chủ Ốc Vân Tông cũng tốt, đều có đường cứu vãn, sao lại xui xẻo như vậy, gặp Thanh Đồng chân nhân tính tình không tốt!“Vãn bối…… A……” Một câu còn chưa kịp nói xong, lại bị đập một bàn tay.

“Cút!” Thanh âm lạnh lùng mang theo linh lực hùng hậu xuyên thấu tận trời.

“Không biết là Thanh Đồng chân nhân, đã lỡ mạo phạm!” Đinh Tử Kim không dám nhiều lời nữa, vị chân nhân này không nói chuyện tình cảm, chọc sát thần này không vui, đừng nói là gã, cho dù là cha gã đến đây, cũng sẽ đánh không tha. Vội vàng lưu lại những lời này, liền ngự phi kiếm chạy tè quần.

Muốn nói một nguyên anh chân nhân chống lại hóa thần, chỉ cần thực lực đủ mạnh, linh bảo đủ nhiều, thì vẫn có sức liều mạng một lần. Thế nhưng, Đinh Tử Kim là muốn tìm hiểu tin tức, không tính liều mạng, gã còn tính kế về sau đi Ốc Vân Tông đổi đá Lạc Tinh, nói cái gì cũng không thể đánh trả lại mà đắc tội người được, mà không không đánh trả lại thì chỉ có nước bị ăn no đòn, vẫn chạy là thượng sách.

“Sư tôn, ngài không có việc gì chứ?” Mạnh Hổ tiến lên đỡ Thanh Đồng ngồi xuống.

“Không có gì.” Thanh Đồng ngồi xuống, liếc liếc nhìn Mạc Thiên Liêu lui ở trong góc.

“Ý? Sư đệ, ngươi làm sao thế?” Mạnh Hổ hiếu kỳ lại gần, thấy sư đệ nhà mình dựa lưng vào đuôi thuyền, ôm đầu không nói lời nào.

“Không, không có gì……” Mạc Thiên Liêu cúi đầu, dịch dịch đến chỗ khoang lái,“Sư tôn không còn gì đáng ngại nữa, sư huynh nghỉ ngơi, ta để ta đến lái.” Sau đó, liền không do dự đoạt đi vị trí lái.

“Hừ.” Thanh Đồng hừ một tiếng, kéo lại đại đồ đệ đang có ý đồ tới gần, vỗ một bàn tay xuống đầu hắn.

Mạnh Hổ gãi gãi đầu, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng lệnh thầy không thể trái, vẫn là thành thành thật thật biến thành hổ mập, bị sư tôn một tay xách đến đuôi thuyền.

Nói là xách, thực ra Thanh Đồng chỉ là nắm túm lông sau gáy nó, nó liền tự giác đi cùng, đến chỗ đuôi liền nằm phịch xuống, một bộ bộ dáng mặc người chà đạp.

Thanh Đồng dựa vào hổ mập ấm áp, híp mắt nhìn người ở trước mặt không nói một lời, ngoại bào màu đen bị gió thổi được phồng lên, tấm áo bị hư nhất thời không che được, lộ ra trung y màu tối bên trong. Ngón tay thon dài vươn ra trước mắt, nhìn nhìn nó một hồi, lại nhìn thằng khốn đang lùi thành một cục kia lại cảm thấy ngứa ngứa tay.

Mạc Thiên Liêu sờ sờ gương mặt đầy những vết cào trắng, cùng với dấu răng trên cằm, không dám lên tiếng.

___

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[Phần một ngày thật sự  dồi dào ý nghĩa ]

Chim nhỏ: Chư vị hôm nay có thu hoạch gì sao?

Lục Hợp phường: Thu hoạch rất nhiều linh thạch, tiền tiền tiền!

Đinh tử (nằm vùng) nhanh: Thu hoạch được một bàn tay của chân nhân, dọa muốn tiểu ra!

Hổ vằn: Thu hoạch một bí mật ghê gớm, suỵt![⊙ω⊙]

Thợ Mộc: Thu hoạch …… Vụn bào đầy mặt…… Hơ hơ hơ hơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.