Chương trước
Chương sau
Trên tầng mây, lưu quang màu xanh da trời xuyên thẳng qua, những tia chớp trên tầng mây bị lưu quang màu xanh da trời hấp dẫn tới. Tạo thành một dải ánh sáng kéo dài hơn mười mét, trông vô cùng sáng lạn.
Trong lưu quang màu xanh da trời là một thanh niên tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, con mắt sớm không có tiêu điểm, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì.
Cấm chế mở ra đã một năm, những nhóm Võ Tôn cao thủ thứ hai của các thượng cổ môn phái không bao lâu nữa sẽ tiến đến, trong đó nhất định không thiếu Võ Tôn cao thủ tự nhiên chi đạo trọng thứ hai, mặc dù rất có thể chỉ là một ít nhân vật bình thường trong cấp độ này, nhưng mà tới Đại Lục đã đủ để tung hoành.
Bằng thực lực hiện tại của ta một mình đấu một cao thủ tự nhiên chi đạo trọng thứ hai mặc dù không nhất định sẽ thua, nhưng tuyệt đối phải cố hết sức. Cộng thêm Tiểu Hắc thì tình huống sẽ khác, nhưng cũng chỉ cũng chỉ có thể nắm chắc đánh chết được hai người, vượt qua hai người sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa Võ Tôn đạt tới tự nhiên chi đạo trọng thứ hai cao thủ ai mà không có chút tài năng, có lẽ đụng phải một người có bí pháp hồn lực cũng không chừng, đương nhiên, loại Võ Tôn cao thủ này chưa chứac đã xuất hiện sớm như vậy. Cho dù xuất hiện cũng không nhất định là địch nhân của mình.
So với việc mong chờ thực lực của đối phương không mạnh, thì tăng mạnh thực lực của mình càng thực tế hơn. Lôi chi đạo bây giờ trong thời gian ngắn trên căn bản không có biện pháp đột phá. Hồn lực thì nhất định phải nghĩ biện pháp tu luyện tới tầng thứ ba, nếu không chẳng những ngộ tính không đủ, Thể Chi Đạo cũng không có biện pháp tiến vào trọng thứ hai, cũng chính là Bất Phôi Thân hậu kỳ. Chờ Thể Chi Đạo tiến vào trọng thứ hai, không nói uy lực gia tăng bao nhiêu, Thần Ma Chân Lực sẽ gia tăng đó là nhất định, cái này đủ để thi triển Trảm Ma Kiếm Cương nhiều hơn vài lần.
Đến tột cùng như thế nào mới có thể tìm được hồn tinh, hoặc là bí pháp tu luyện hồn lực? Trong đầu Trương Hiểu Vũ chỉ có hai cái ý niệm này.
Ném vào trong miệng ném một khỏa Hồi Nguyên Đan cấp năm, bổ sung nguyên lực đã tiêu hao một thành, tốc độ Trương Hiểu Vũ thoáng nhanh hơn, ở trên không trung Tây Vực xuyên thẳng qua.
Ông!
Phía dưới biển mây đột nhiên vỡ ra một cái động lớn, chợt một dòng nước xoáy màu xám sinh ra, thôn phệ tất cả chung quanh, trong thời gian nháy mắt sau khi đột nhiên chôn vùi ở vô hình.
Đây là vật gì, Trương Hiểu Vũ thoáng kinh hãi, vừa rồi nếu dòng nước xoáy vậy cách hắn gần một chút, nói không chừng sẽ bị hút qua, không chết cũng phải trọng thương.
Thân hình quay lại, Trương Hiểu Vũ vọt xuống dưới biển mây.
"Thiên Công Tộc mấy lão già này, Thiên Huyết Môn ta sẽ không tha cho các ngươi, các ngươi chờ xem!" Vài trung niên nam mặc áo bào màu máu lộ ra hung quang từ trong mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào mấy lão nhân trên một tòa nhà phía dưới. Xoay người lao về phía hải ngoại phương Tây, nguyên một đám thoạt nhìn rất chật vật, trên người loang lổ vết máu.
Mấy người kia là cao thủ Võ Tôn Thiên Huyết Môn, đến Thiên Công Tộc để mượn một ít cực phẩm nguyên thạch. Vốn tưởng rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, nào biết đâu rằng Thiên Công Tộc ngày hôm nay căn bản không giống Thiên Công Tộc trước khi mở ra cấm chế, đủ loại vũ khí công kích nhất nhất hiện ra, trong đó có uy hiếp lớn nhất chính là đại pháo cổ quái -- Tiểu Yên Diệt pháo. Nếu khinh thường, thì cho dù là Chiến Tôn Thể Chi Đạo đệ nhất trọng cũng phải chôn vùi dưới họng pháo.
Trên tòa nhà cao hơn một ngàn thước, vài cái lão giả Thiên Công Tộc cười ha ha, trong đó một cái lão giả thô lỗ quát nói: "Đừng tưởng rằng Thiên Công Tộc chúng ta không có Võ Tôn cao thủ là dễ khi dễ, các ngươi bây giờ còn không có tư cách chứng kiến lực lượng tối chúng của Thiên Công Tộc ta."
"Tộc trưởng, ngươi xem, trong mây bay xuống một người, chẳng lẽ là đồng lõa của bọn họ." Lão giả bên cạnh lão giả thô lỗ chỉ lên bầu trời nói.
Trong tay cầm lấy một cái loa lớn, thanh âm lão giả thô lỗ từ đó khuếch tán ra, lập tức lớn lên gấp mười lần, ong ong truyền ra ngoài.
"Người tới là ai, dừng bước ngoài năm ngàn thước, nếu không chúng ta sẽ đối đãi ngươi như địch nhân!"
Thân thể lơ lửng ở trên cao sáu ngàn thước, Trương Hiểu Vũ cao giọng nói: "Ta là môn chủ Nam Vực Huyền Âm Môn Trương Hiểu Vũ, không có địch ý."
"Thật là Huyền Âm Môn Trương Hiểu Vũ, để cho hắn xuống đây đi! Người đến là bạn không phải địch." Lão giả bên trái tộc trưởng Thiên Công Tộc nói.
Tộc trưởng Thiên Công Tộc gật gật đầu: "Trong tòa kiến trúc này khắp nơi đều là cơ quan, cho dù là Võ Tôn cao thủ cũng không chiếm được chỗ tốt, để cho hắn xuống hẳn là không có vấn đề gì." .
Được mấy vị lão giả Thiên Công Tộc đồng ý, Trương Hiểu Vũ không nhanh không chậm lướt xuống, đáp lên trên sân thượng của tòa nhà.
"Vãn bối Trương Hiểu Vũ, mạo muội bái phỏng, đã quấy rầy." Trương Hiểu Vũ hơi cung kính nói.
Tộc trưởng Thiên Công Tộc nói: "Ta là tộc trưởng Thiên Công Tộc Tát Khoa, hoan nghênh Trương môn chủ đến Thiên Công Tộc, ngươi đánh lui rất nhiều thượng cổ môn phái cao thủ để cho chúng ta cũng rất là bội phục!"
"Nào có, vừa rồi ta phi hành ở trên tầng mây, đột nhiên một dòng nước xoáy kỳ quái xuất hiện ở bên cạnh, cho nên mới hiếu kỳ xuống dưới xem." Trương Hiểu Vũ nói.
Tát Khoa nói: "Đó là một trong những vũ khí công kích mạnh nhất Thiên Công Tộc chúng ta -- Tiểu Yên Diệt Pháo, mà vừa rồi đúng là đang chiến đấu cùng đám hỗn đản Thiên Huyết Môn."
Ánh mắt Trương Hiểu Vũ chú ý tới khẩu đại pháo cách đó không xa, hỏi: "Cái này chính là Tiểu Yên Diệt Pháo sao? Thoạt nhìn uy lực tuyệt không nhỏ." Đại pháo toàn bộ có màu đen thẫm, không có có bất kỳ ánh sáng nào, bên ngoài có rất nhiều thứ vô cùng huyền diệu, , làm cho người ta đoán không ra đạo lý.trong đó
Tát Khoa tự hào nói: "Không sai, nó chính là Tiểu Yên Diệt Pháo, trực tiếp bị bắn trúng thì, cho dù là Võ Tôn tự nhiên chi đạo trọng thứ hai cũng phải trọng thương." .
"Lợi hại như thế, nguồn năng lượng của nó là cái gì."
Tát Khoa nghe vậy, có chút đau lòng nói: "Khuyết điểm duy nhất của Tiểu Yên Diệt Pháo đó là năng lượng, bắn ra ba pháo liền cần một khối cực phẩm nguyên thạch, trong một năm đã dùng hết bảy tám chục khối."
Dùng cực phẩm nguyên thạch làm nguồn năng lượng, khó trách có uy lực mạnh như vậy, dường như số lượng cực phẩm nguyên thạch của Thiên Công Tộc cũng quá nhiều đi, tùy tiện đã dùng mất bảy tám chục khối, Phải biết rằng hắn hiện tại mới kiếm đủ cực phẩm nguyên thạch cho Lôi Cương Trận năm thứ hai. Năm thứ ba cũng đang gấp rút chuẩn bị, bảo đảm Huyền Âm Môn lúc nào cũng được bao phủ ở phía dưới khí hậu Lôi Cương Trận.
"Trương môn chủ, rất nhiều cao thủ thượng cổ môn phái đã dần dần đi vào Đại Lục, hồn lực của ngươi mới tầng thứ hai, tựa như vẫn còn hơi thấp." Tát Khoa đột nhiên mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ giật mình nói: "Tát Khoa tộc trưởng, ngài có thể cảm nhận được hồn lực cảnh giới của ta sao?"
Tát Khoa nói: " Người Thiên Công Tộc chúng ta mặc dù thiên phú rất kém cỏi, nhưng là cảnh giới hồn lực cũng rất cao, chỉ đạt tới hồn lực tầng thứ nhất đã có hơn mười người, bọn họ đều là đại sư cấp một của Thiên Công Tộc, đạt tới hồn lực tầng thứ hai có chín, là ta đại sư đặc cấp của Thiên Công Tộc, tầng thứ ba cũng có bốn, là trưởng lão đứng đầu trưởng lão hội, còn ta có hồn lực tầng thứ tư." .
Thiên Công Tộc hồn lực tầng thứ nhất hơn có hơn mười người, số lượng thật kinh người, bất quá cũng khó trách. Người Thiên Công Tộc nguyên một đám thông minh tuyệt đỉnh, ngộ tính vô cùng cao, nếu như không phải giới hạn thiên phú thể chất, thì thành tựu Võ Tôn cũng không khó như vậy, đương nhiên, ông trời cũng rất công bằng trời, cho Thiên Công Tộc trí tuệ, sẽ không cho bọn họ thiên phú tư chất, nếu không thiên hạ đã sớm là của Thiên Công Tộc.
"Những thượng cổ môn phái kia đến Đại Lục chính là muốn cướp đoạt tài nguyên nơi này, vốn việc này cũng không có gì đáng trách, dù sao Đại Lục không thuộc về bất luận kẻ nào. Nhưng là bọn họ có cường thế thể sẽ không buông tha cho ý niệm cướp của đoạt người khác trong đầu, nếu như Thiên Công Tộc ta không cách nào ngăn cản, sợ là đã sớm bị diệt tộc, tin rằng ngươi cũng vậy." Trong con mắt Tát Khắc lóe lên ánh sáng đại biểu cho trí tuệ, trầm giọng nói.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, "Thượng cổ môn phái quá mạnh mẽ, nếu như chúng ta không phản kháng, một ngày nào đó sẽ bị tiêu diệt hoặc là hoàn toàn thôn phệ, cho nên ta mới không tiếc triệt để đắc tội mấy cổ môn phái."
"Hồn lực là bổn nguyên của một người, là ấn ký trời cao giao phó cho chúng ta, cho nên tầm quan trọng của nó thậm chí còn vượt qua những phương diện khác. Nó có thể tiến bộ thì các phương diện khác cũng sẽ cùng tiến bộ theo."
"Tát Khắc tộc trưởng nói không sai, hiện tại ta cũng rất phiền não vì cảnh giới của hồn lực, sợ rằng tương lai không ngăn được cao thủ Võ Tôn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lợi hại."
Tát Khắc mỉm cười nói: "Trương môn chủ, có hứng thú kết minh cùng Thiên Công Tộc chúng ta hay không, cùng nhau chống cự thế lực đến từ bên ngoài."
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Trương Hiểu Vũ cầu còn không được, hiện tại ta đã có một liên minh, gọi là Huyền Thiên Liên Minh, trong đó có một chữ 'Thiên', vừa vặn có thể đại biểu Thiên Công Tộc." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Huyền Thiên liên minh, cái tên này ta rất thích, ta thấy Trương môn chủ và Thiên Công Tộc chúng ta cũng có duyên, chuẩn bị đưa cho ngươi một phần đại lễ." Tát Khoa làm tộc trưởng Thiên Công Tộc, so với người Thiên Công Tộc bình thường càng thêm có trí tuệ. Vẻn vẹn cùng Trương Hiểu Vũ tiếp xúc trong chốc lát, đã đủ để hắn cảm nhận được bản tính Trương Hiểu Vũ, đây là một thanh niên tuấn kiệt người kính ta một thước ta kính người một trượng, mà hắn lại có tiềm lực cực lớn, sau này nói không chừng Thiên Công Tộc còn muốn nhờ hắn đến đỡ một phen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.