Chương trước
Chương sau
Vụ Phượng, ngươi không cần phải dùng lời nói hạn chế ta, ngoại trừ ba đại công tử nổi danh cùng ta, còn có thiên phú của ai cao hơn ta. Nếu như cả cái này còn bất mãn, thì ta dám nói người trong thiên hạ không ai phù hợp yêu cầu của ngươi." Kiếm công tử cho rằng đối phương đang nói giỡn, chăm chú nói.
Ngón tay chỉ Trương Hiểu Vũ, Vụ Phượng nói: "Hắn tên là Trương Hiểu Vũ, năm nay hai mươi tám tuổi, ngoại trừ chưa chuyển hóa thành Võ Tôn, đã thành công lĩnh ngộ đến lôi chi đạo trọng thứ nhất."
Trương Hiểu Vũ trì trệ, chợt cười khổ, lại lấy ta ra làm bia đỡ đạn.
Tròng mắt Kiếm công tử hơi híp, thản nhiên nói: "Hai mươi tám tuổi lĩnh ngộ lôi chi đạo đệ nhất trọng, ước chừng hơn ba mươi tuổi chính thức trở thành Võ Tôn, thiên phú xác thực rất tốt, nhưng nói hắn vượt qua ta cũng không tránh khỏi quá võ đoán! Ta nhớ vạn năm trước từng có một tuyệt thế thiên tài, ba mươi tuổi cũng tiến giai Võ Tôn, nhưng cho đến chết vẫn không thể lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo đệ nhị trọng, vậy cũng là thiên tài sao?"
"Ngươi đừng vội, nếu như hắn chỉ vẹn vẹn có một chút thành tựu như vậy, ta tự nhiên sẽ không nhắc đến hắn. Ngoại trừ sắp tiến giai Võ Tôn ra, hắn còn là Thể Chi Đạo trọng thứ nhất Chiến Tôn hàng thật giá thật, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn." Vụ Phượng liếc qua mặt đất bị phá hư, quanh mình cười tủm tỉm nói.
Kiếm công tử theo đối ánh mắt phương nhìn xuống, phương viên hơn mười dặm vô cùng gồ ghề, có vô số vết nứt, thật giống như vừa trải qua một hồi động đất như đủ để chứng minh trước khi hắn đến nơi này đã sinh ra chiến đấu như thế nào.
Ánh mắt liếc về hướng Trương Hiểu Vũ, Kiếm công tử từ trên cao nhìn xuống nói: "Nàng nói chính là thật?"
Trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Người này cũng quá mức cuồng vọng, ngữ khí của hắn giống như người bề trên hỏi người bề dưới, chẳng lẽ cho rằng hắn là Tứ đại công tử, thì Trương Hiểu Vũ ta sẽ sợ sao, thu liễm sự tươi cười, lạnh nhạt nói: "Ta không có nghĩa vụ đến trả lời ngươi, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, thiên hạ này to lớn, không phải bất cứ kẻ nào ngươi cũng có thể biết rõ, cho nên ngươi đừng tự cho là đúng, thiên phú của ngươi cũng không coi vào đâu."
"A, ngược lại có vài phần ngông nghênh, dám giáo huấn ta." Kiếm công tử không giận mà ngược lại còn cười, khinh miệt nhìn Trương Hiểu Vũ.
Vụ Phượng sắc mặt trầm xuống, hạ lệnh trục khách nói: "Được rồi, Kiếm công tử, hắn là thánh giả mới của Dực Nhân Tộc ta, mời ngươi nói chuyện khách khí một chút, nếu không giữa chúng ta không có gì để nói nữa."
Trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, Kiếm công tử thanh âm lạnh lùng nói: "Xem trên mặt mũi Vụ Phượng, hôm nay ta không giết ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất là không làm thánh giả Dực Nhân Tộc nữa, hơn nữa không được gặp mặt Vụ Phượng, nghe được chưa!"
"Kiếm công tử, ngươi tính làm gì đó, chuyện Dực Nhân Tộc chúng ta ngươi không có tư cách xen vào." Vụ Phượng cũng nhịn không được sự kiêu ngạo của Kiếm công tử, cả giận nói.
Kiếm công tử không có để ý lời nói của Vụ Phượng, với hắn mà nói theo đuổi nữ nhân chưa bao giờ cần tận lực nịnh nọt, mà là chinh phục bằng thực lực, thực lực trước mắt cũng đủ cường đại, còn có nữ nhân nào không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhẹ sờ mũi, Trương Hiểu Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Ngươi tính là thứ chó má gì, Trương Hiểu Vũ ta làm việc còn cần ngươi tới quản."
Vụ Phượng và Chiến Sơn kinh ngạc, không thể tưởng được Trương Hiểu Vũ luôn mang vẻ ôn hoà lại có một mặt thô bạo như vậy, khí phách giữa ý mỉm cười nhàn nhạt căn bản không phải giả, mà là bản tính hắn vốn như vậy.
"Làm càn, dám nói năng lỗ mãng đối với thiếu các chủ nhà ta, còn không quỳ xuống nhận lầm." Lão giả bên cạnh Kiếm công tử nghe vậy lớn tiếng quát lên, liền muốn tiến lên bắt giết Trương Hiểu Vũ.
Kiếm công tử ngăn lão giả lại, lành lạnh cười nói: "Rất có ý tứ, xem ra hôm nay ta cũng thể khỏi không làm việc bóp chết thiên tài, mà thiên tài vẫn lạc cũng không phải thiên tài nữa."
Thương!
Không hề báo hiệu, cự kiếm dưới chân Kiếm công tử chợt bắn ra, lăng không hóa thành một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng, rộng một trượng cấp, đánh tới Trương Hiểu Vũ.
"Kiếm công tử, ngươi dám."
Vụ Phượng thấy thế, trong nháy mắt rút Trảm Nguyệt ra, ngang trời chém ra một đạo ánh sáng màu xanh, đinh, công kích của Vụ Phượng bị cự kiếm dưới chân lão giả ngăn trở, trong lúc nhất thời căn bản không thể nào ngăn cản thế đi của cự kiếm.
Trảm Ma Kiếm xuất hiện trước người, Trương Hiểu Vũ hai tay nắm ở chuôi kiếm, mỉa mai nói: "Văn ngươi không được, võ ngươi càng không được." Nói xong, Trảm Ma Kiếm chém tới cự kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kiếm cương màu đỏ đậm thoát khỏi kiếm bắn ra, một đường xé rách không khí, chuẩn xác đánh trúng cự kiếm.
Âm thanh kim thiết kịch liệt vang lên tựa như Âm Ba Công cường liệt nhất, oanh một tiếng khuếch tán ra, mặt đất dưới thân hai người lập tức lõm xuống dưới hơn trăm thước, khí lưu bốc lên, phong duệ như đao.
Chuôi cự kiếm này mặc dù càng thêm thực chất hóa, nhưng ở dưới kiếm cương màu đỏ đậm cũng chỉ có thể ngăn trở thời gian nửa hơi, sau đó bay ngược đi ra ngoài, mà Trảm Ma Kiếm cương trong nháy mắt đâm lên trên nguyên giáp của Kiếm công tử.
Bởi vì giao tranh cùng cự kiếm đã tiêu hao tuyệt đại bộ phân năng lượng, Trảm Ma Kiếm Cương không thuận lợi giết chết Kiếm công tử, mà đánh bay hắn đi ra ngoài, hết sức chật vật.
"Kiếm cương, đây không phải Chiến Tôn Thể Chi Đạo trọng thứ hai mới có thể thi triển sao?" Trong mắt Vụ phượng hiện lên một vòng kinh nghi và rung động.
Chiến Sơn cũng như là lần đầu tiên nhận thức Trương Hiểu Vũ.
"Kiếm thứ hai!"
Trương Hiểu Vũ mặt không biểu tình, huy kiếm chém ra đạo Trảm Ma Kiếm Cương thứ hai, thề phải đánh chết Kiếm công tử, nếu không giữ lại hắn cũng sẽ trở thành địch nhân.
"Ngươi dám!" Lão giả thấy phi kiếm của Kiếm công tử bị đập bay, khống chế cự kiếm của mình chặn Trảm Ma Kiếm Cương lại, tức giận nói.
Kiếm công tử ổn định thân thể là vẻ mặt không tin được, điều này sao có thể, cao thủ tự nhiên chi đạo trọng thứ hai bình thường cũng không dám nói có thể nhẹ nhàng thắng hắn. Đối phương chỉ là Chiến Tôn Thể Chi Đạo trọng thứ nhất mà thôi, căn bản không tính là cái gì, nhưng vì sao một kiếm đã đánh bay chính mình, đây là một cái đả kích cực lớn của hắn.
Cự kiếm của lão giả cũng là bị đánh bay trong nháy mắt, kiếm cương màu đỏ đậm vẫn như cũ đụng lên trên nguyên giáp Kiếm công tử, lực đạo cực lớn và năng lượng trùng kích khiến cho kim quang trên nguyên giáp lập loè, suýt nữa hỏng mất.
"Kiếm thứ ba!"
Thanh âm Trương Hiểu Vũ phảng phất như bùa đòi mạng, vô tình vang lên trong đáy lòng Kiếm công tử và lão giả, làm cho bọn họ bắt đầu sinh ra sợ hãi từ trong nội tâm.
Lão giả do dự một chút, vẫn chắn trước người kiếm công tử.
Phốc phốc, kiếm cương màu đỏ đậm trong nháy mắt chém vào thân thể lão giả, máu tươi đầm đìa.
"Trương Hiểu Vũ, cái nhục ngày hôm nay ngày khác nhất định lấy tiên huyết của ngươi để trả lại." Kiếm công tử xem thời cơ không ổn, cưới lên cự kiếm bằng tốc độ gấp ba lần âm hướng thanh bỏ chạy về phía Bắc.
"Cực Quang Kiếm!"
Cười lạnh một tiếng, hồn lực trên mi tâm Trương Hiểu Vũ vừa động, bằng bí pháp đặc biệt bắt đầu nhịp nhàng rung động lắc lư, chợt một tiểu kiếm điện quang lập loè bắn đi ra ngoài.
Chỉ thấy cách đó hơn một ngàn mét, một đạo điện quang thật nhỏ lập loè xuyên thẳng qua trên không trung, nhanh chóng tiếp cận kim sắc lưu quang phía trước.
Bên ngoài hơn vạn mét, một tiếng hét thảm truyền đến, mắt thường có thể thấy được Kiếm công tử kia hóa thành lưu quang màu vàng cuốn rơi xuống, tựa hồ bị thuận lợi đánh chết.
Nhưng đột nhiên lưu quang đang rớt xuống mặt đất lại thành công tháo chạy lên trên, rất nhanh biến mất ở không trung.
"Đáng tiếc!" Trương Hiểu Vũ lắc đầu.
Vụ Phượng tự trách nói: "Thực xin lỗi, cũng do ta không tốt, lấy ngươi ra làm bia đỡ đạn, Kiếm công tử tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ phái ra cao thủ Kiếm Các để đối phó ngươi."
Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói: "Vậy để cho hắn đến đây, ta đắc tội thượng cổ môn phái đã đủ nhiều, cũng không quan tâm một cái Kiếm Các."
Chiến Sơn khinh thường nói: "Khó trách Vụ Phượng ngươi chướng mắt hắn, thật nhục mặt nam nhân."
"Trong tứ đại công tử có loại mặt hàng này, có vẻ cũng không cao minh là bao nhiêu, thành tựu của một người không chỉ là thiên phú, quan trọng hơn là khí chất của bản thân. Tính cách cuồng ngạo các loại ngược lại không sao cả, dù sao mỗi người đều có tính cách của chính mình." Trương Hiểu Vũ lắc đầu.
Vụ Phượng nói: "Không có biện pháp, bên ngoài cấm chế này dùng thiên phú để sắp xếp Tứ đại công tử, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt so với kiếm công tử mạnh hơn cũng không được xếp hạng, nghe nói thiên phú của họ cũng không kém Tứ đại công tử."
"Khẳng định là có ẩn tình, hiện tại bối cảnh Tứ đại công tử đều không bình thường, hơn nữa thiên phú cũng thật rất tốt, cho nên dù có mấy người vượt qua Tứ đại công tử cũng không được xếp vào." Chiến Sơn nói.
"Thế giới này lấy thực lực vi tôn, tất cả cái khác đều là hư ảo, chỉ cần có thực lực, những loại danh khí kia chỉ là gió thoảng mây bay." Trương Hiểu Vũ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.