Trương Hiểu Vũ không nhụt chí, mở miệng nói: "Năm cây Hổ Văn thảo đổi một trái Chu Quả, đổi hay không?" Tuy chín trăm năm và một ngàn năm kém nhau không ít, nhưng nếu như số lượng nhiều hơn, luyện mấy lần cũng có thể miễn cưỡng đạt tới dược hiệu một ngàn năm. "Năm cây!" Trung niên nho nhã có chút động tâm, giá trị của Hổ Văn Thảo không dưới Chu Quả, chín trăm năm thì chừng bốn cây bán có thể tinh luyện ra dược hiệu tương đương với một ngàn năm, vẫn tương đối giá trị. Trương Hiểu Vũ cười tủm tỉm nói: "Hổ Văn Thảo cũng ít khi thấy, chỉ sợ trên Tông Môn đại hội này chỉ có chúng ta có, huống chi chúng ta chỉ đổi một trái, còn lại một trái ngươi còn có thể tiếp tục đổi, không biết các hạ định như thế nào." "Thành giao."Trung niên nho nhã dứt khoát nói. Thấy giao dịch thành công, Lạc Thi Thi lộ ra sự mỉm cười, lập tức lấy từ trong nguyên giới ra năm cây Hổ Văn Thảo chín trăm năm đưa cho đối phương. "Lần sau gặp được loại chuyện này phải động não nhiều hơn, không sợ hắn không đổi." Trương Hiểu Vũ nói với Lạc Thi Thi. Kỳ thật Lạc Thi Thi cũng không ngốc, chỉ là bởi vì quá mức khẩn cấp, mất đi chừng mực, đương nhiên cho dù nàng không như vậy thì cũng vô pháp so sánh với Trương Hiểu Vũ, kiếp trước Trương Hiểu Vũ còn có một cái danh hiệu là vua trả giá, là nhân vật mà các ông chủ nhìn thấy đã đau đầu. Đi hơn nửa vòng, ngoại trừ Chu Quả bên ra thì không thu hoạch được gì, hai người liền không đi nữa, trở về ngồi ban đầu. Uống một ngụm trà, Trương Hiểu Vũ cảm khái nói: "Không nhìn không biết, thì ra những thứ quý hiếm cũng không quá quý hiếm, chỉ do chúng ta không gặp phải." Lạc Thi Thi nói: "Những vật này nếu xuất hiện trên thị trường, thì chỉ sợ những đại gia tộc kia sẽ điên lên muốn cướp đi rồi." Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, không nói cái khác, những vật này nếu đưa lên đấu giá hội, ai cũng sẽ toàn lực ra tay tranh đoạt, bảo vật mấy chục năm mới gặp sao có thể buông tha được. Hôm nay coi như đã được mở rộng tầm mắt. Vài canh giờ sau, giao dịch chấm dứt, tất cả mọi người trở về chỗ ngồi của chính mình. "Các vị, kế tiếp chính là một hồi chiến đấu đặc sắc, ngay cả ta và Dạ Chi Hoàng cũng vô cùng chờ mong." Đầu Đà Lão Tổ quang ra một quả bom tấn. Ông! Ngọc Đỉnh Sơn nhanh chóng náo nhiệt lên, cái chiến đấu gì mà thân là Lục Đại Võ Tông Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng cũng vô cùng chờ mong, chẳng lẽ là chưởng môn môn phái nhất lưu chiến đấu, rất có thể là như thế. Thấy sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn tới, Đầu Đà Lão Tổ nói: "Chu Tước Quốc Hoa Gian Phái và Đấu Chiến Quốc Thánh Hỏa Giáo đã thi đấu giằng co mấy ngàn năm, hôm nay đúng là lần thi đấu năm mươi năm." Hoa Gian Phái và Thánh Hỏa Giáo, thì ra là Yêu Dạ và cái Nhạc Phong kia, ha ha, như thế có trò hay để nhìn, Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nghĩ. "Nghe nói tổ sư khai phái Hoa Gian Phái và tổ sư Thánh Hỏa Giáo vốn là sư huynh đệ, về sau sinh mâu thuẫn, liền lập đổ ước, cho mình đồ đệ đắc ý nhất luận võ, ai thua thì từ nay về sau gặp phải thế lực đối phương phải tránh đi, sau đó không biết tại sao lại một mực kéo dài xuống tới bây giờ." Một ít người biết chuyện ào ào nghị luận. Chậm rãi đứng lên, trường bào của Yêu Dạ phiêu động, mở miệng nói: "Nhạc Phong, năm mươi năm trước sư phụ ta đánh bại sư phụ ngươi, hôm nay để ta đánh bại ngươi!" Nói xong thân hình hóa thành một đạo ảo ảnh hồng nhạt, đi tới trong hư không một bên Ngọc Đỉnh Sơn. Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, đồng dạng biến thành ảo ảnh màu hỏa hồng đi theo. Chưởng môn ở đây, tu vi kém cỏi nhất đều là Võ Vương cao thủ, chỉ là khoảng cách hơn ngàn mét tự nhiên có thể xem rõ ràng, chỉ cần ngồi ở vị trí của mình nhàn nhã quan sát. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL "Nhạc Phong, không biết Thánh Hỏa Công của ngươi có tu tới đỉnh phong hay không, nếu như không có thì, tốt nhất vẫn là nhận thua đi!" Yêu Dạ đạm mạc nói. Nhạc Phong âm hàn nói: "Cái này không cần ngươi hao tâm tổn trí, chờ một lát ngươi sẽ biết, ta lại muốn nhìn xem Hoa Gian Tâm Pháp của gươi có sắp đạt tới cảnh giới Khuy Đạo như lời đồn hay không." Công pháp tu luyện tới đỉnh phong cách Khuy Đạo cảnh giới cũng không xa, chỗ kém bất quá là một cái lĩnh ngộ, đúng là lúc này Nhạc Phong đã đem Thánh Hỏa Công tu luyện tới đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể đột phá. Trên Ngọc Đỉnh Sơn, Trương Hiểu Vũ nghe thấy được lời ấy, nói: "Công pháp đột phá có thể tiến vào Khuy Đạo cảnh giới, có phải là công pháp cấp bậc thấp cũng như thế không." Mộc Không giải thích: "Tự nhiên như thế, bất quá công pháp đẳng cấp cao lại càng dễ lĩnh ngộ, công pháp cấp bậc thấp ở phương diện này kém quá xa." "Ta và ngươi cũng đừng nói nhiều lời, chiến đấu đi!" Yêu Dạ lấy từ nguyên giới ra một bộ bao tay màu hồng phấn, ưu nhã đeo vài, lập tức từ trên tay tràn đến nguyên khí chấn động nồng đậm không ngừng, chắc hẳn là một kiện nguyên khí. Nguyên khí của Nhạc Phong là Lưu Tinh Chùy, so với Lưu Tinh Chùy bình thường khác xa, xích của Lưu Tinh Chùa này thật sự quá dài, xếp cùng một chỗ đã mấy chục tầng. Kéo dài ra chỉ sợ lên đến mấy chục thước. Thật không biết hắn dùng Lưu Tinh Chùy này như thế nào. Thí kình trên hai tay màu hồng phấn bắt đầu khởi động, ngưng tụ thành một đoàn quang cầu nồng đậm loang lổ, Yêu Dạ giống như vung hoa mang quang cầu ném đi ra ngoài. "Thiên Nữ Tán Hoa!" Quang cầu lăng không bạo liệt ra, vô số đóa khí kình ngưng tụ thành cánh hoa hướng về Nhạc Phon tung bay đi, nhiều màu cực kỳ huyễn lệ, giống như mộng ảo, chỉ là thanh âm cắt vỡ không khí của cánh hoa thật sự quá sắc bén, giống như mũi tên đâm rách màng tai người ta. "Chút tài mọn." Lưu Tinh Chùy trên tay Nhạc Phong nhất thời thả ra một nửa vòng xích, cổ tay nhẹ nhàng run run, Lưu Tinh Chùy lớn cỡ chậu rửa mặt lấy tay hắn làm trung tâm quay vòng tròn, đồng thời trên mặt toát ra từng đoàn từng đoàn ánh lửa rừng rực, giống như Phong Hỏa Luân của Na Tra, uy thế không gì sánh kịp. Xì xì! Cánh hoa nện lên màn lửa do Lưu Tinh Chùy xoay tròn hình thành, phát ra tiếng phá hủy liên miên không dứt, đừng xem cánh hoa nhỏ mà coi thường, một số cánh hoa trong đó nện lên vách núi Ngọc Đỉnh Sơn, lập tức nổ tung tạo ra một mớ hố sâu lớn hơn mười mét. Hoa này không đơn giản! Ánh mắt Trương Hiểu Vũ như điện, nhìn ra được mỗi một cánh hoa đều là do khí kình dựa theo quy luật nhất định áp súc mà thành, một mảnh nho nhỏ bành trướng ra hết nói không chừng lớn cỡ vài thước, nếu như coi thường thì tuyệt đối sẽ chết rất thảm. "Sao lại không dùng vũ kỹ áo nghĩa! Ta còn muốn xem tuyệt chiêu của bọn hắn mạnh bao nhiêu!" "Ngươi chưa hiểu, vũ kỹ áo nghĩa mạnh mẽ, có thể bằng năm sáu phần lực lượng chém ra mười phần uy lực, nhưng nếu ngươi dốc hết sức mười phần thì có thể mạnh mẽ tới mức phá hư pháp tắc, chứ đừng nói là vũ kỹ áo nghĩa. " Chưởng môn tuổi già kinh nghiệm đều rất phong phú, kiên nhẫn chỉ bảo từng bước cho những người tu vi còn thấp. Trương Hiểu Vũ nghe vậy cảm giác đồng ý sâu sắc, tuy hắn còn chưa có ngộ đạo, cũng không hiểu pháp tắc bao nhiêu, nhưng có thể giải thích một chút, pháp tắc giống như là một cái lồng sắt, mãnh thú trong lồng quá mức hung mãnh, lồng sắt tất nhiên sẽ giam không được nó, dùng đến võ đạo cũng như vậy. Số lượng cánh hoa rất nhiều, nhưng mà tất cả đều không thể xâm nhập vào trong màn lửa do Nhạc Phong thi triển, không chỉ như thế, cánh hoa bị bắn ra tựa như bắt lửa bắt đầu bốc cháy lên, nhìn từ đàng xa giống như là một đóa pháo hoa cực lớn đang tách ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]