Ban đêm đã đến, sơn động còn có chút ánh sáng vào ban ngày trở nên đen kịt, âm thanh gió thổi nỉ non bên ngoài giống như tiểu hài tử khóc lóc vang lên không ngớt, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Trương Hiểu Vũ thở ra một hơi thật sâu, đứng lên. Trong khoảng thời gian này, dược phẩm trị thương hắn nuốt vào cũng không ít, thương thế đã khôi phục được bảy tám phần, còn kinh mạch đứt gãy, huyết mạch bế tắc thì cần phải dưỡng thương lâu dài, không thể nào lập tức khỏi hẳn được.
Cầm một viên Huỳnh Quang Thạch từ trong Nguyên Giới ra, sánh sáng nhu hòa của nó tản ra, chiếu rọi hoàn cảnh xung quanh.
Hỗn Loạn Sơn Lĩnh quả nhiên có rất nhiều chỗ thần bí, khác với Nham Thạch Lĩnh, nơi này tựa như liên tiếp với nhau, còn Nham Thạch Lĩnh chẳng qua là một sơn động do Quyền Tông tâm huyết dâng trào tạm thời tạc ra mà thôi.
Dần dần xâm nhập xuống dưới, nói trong nội tâm không e ngại thì không phải sự thật, dù sao thế giới này cũng không phải thế giới duy vật, có rất nhiều điều khó có thể giải thích. Tỷ như ác ma thích ăn thịt người trong truyền thuyết thỉnh thoảng cũng ẩn hiện ở trong thế giới này, cũng không ai biết chúng nó từ đâu tới cả.
Tê tê, một bóng đen phóng nhanh như điện thiểm trong bóng tối, nó vọt về cái cổ của Trương Hiểu Vũ, mùi hôi thối nồng đậm làm cho Trương Hiểu Vũ thiếu chút nữa nôn mửa, hắn nín hơi một phát bắt được nó.
Đây là một con độc xà lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-cuu-bien/1436069/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.