Trong khi Trương Đường bàn luận sau lưng Mễ Văn, trên bàn đánh bạc của Mễ Văn xuất hiện một đổ khách đặc thù. 
Tuổi tác vị khách đánh bạc này rất trẻ, đại khái chỉ khoảng hai mươi, đầu tóc chải cẩn thận không sót một sợi, trên người mặc bộ đồ tây xanh thẫm chất liệu cầu kì, khí chất hắn phi thường cao quý, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm một cách tự nhiên. 
Mễ Văn tuy đã nhìn thấy không ít nhân vật có tiền có thế trong sòng bạc, nhưng khí chất cử chỉ đều kém xa thanh niên cao quý ưu nhã này. 
Thanh niên này khác xa với những khách đánh bạc khác, tình cảm của những khách đánh bạc khác đều dao động lớn theo chuyện thắng thua, có lúc hứng thú, có lúc mất mác. 
Mà trên mặt thanh niên này vẫn một vẻ bình tĩnh trước sau như một, cho dù thắng hay thua vẫn hết sức bình ổn. 
Mễ Văn không khỏi đánh giá thanh niên này vài cái, khách đánh bạc kiểu này đúng là rất hiếm thấy. 
Thanh niên đó thấy Mễ Văn đánh giá mình, mỉm cười một cái, nói: “Mắt cô rất xinh đẹp, cho dù bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng không cách nào so sánh!” 
“Cảm ơn!” 
Mễ Văn cảm ơn rất lễ mạo, cảm thấy da gà tóc gáy đều dựng hết cả lên. 
Cô quả thật không quen kiểu nịnh nọt này. 
Làm hà quan trong sòng bạc lâu như vậy, gặp qua vô số người, cô cũng biết đằng sau vẻ nịnh nọt của thanh niên này có ý đồ gì. 
Quả nhiên, thanh niên đó hỏi tiếp: “Chừng nào thì cô tan ca?” 
“Xin hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3986075/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.