Chương trước
Chương sau
Đạp xong một cước thì lộn nhào một vòng dùng vài viên đạn bắn đi Tống Viễn Văn và sử dụng cả phong đao trảm tới Mạc lão, Mạc lão chỉ có thể phòng thủ ốc cũng không mang nổi mình ốc nên không có cách nào giúp Tống Viễn Văn đỡ đạn.

Tống Viễn Văn thì cắm đầu chạy bị hai viên đạn xẹt qua chân, làm cho hắn ta bị té lộn nhào ra, làm cho hắn khiếp sợ là chân hắn không đi được nữa, như vậy là chỉ chờ chết, vẻ mặt của hắn bây giờ rất sợ hãi.

Mạc Tuấn sau khi xuất phong đao ra thì vẫn còn dư lực vừa đáp xuống mặt đất liền một chưởng tới.

Mạc lão lại ăn thêm một phát phong đao làm cho lão ta thổ huyết, thân thể đã trọng thương khá nặng, lão ta chỉ biết nếu ăn thêm một phát lão nhất định không đỡ nổi, nội khí của lão đã bị đánh tới tán loạn cả lên. Truyện Lịch Sử

"Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta Tống gia sẽ không tha cho ngươi đâu." Mạc lão chỉ đành bất chấp uy hiếp nói.



Mạc Tuấn không nói gì vẫn một chưởng đập tới, Mạc lão sợ hãi, xem ra kẻ này muốn diệt tận gốc.

Mạc lão đành phải dùng hai tay đỡ, nhưng khi chạm tới lão ta cũng chống đỡ hết nổi làm cho lão ta chết luôn, dù sao lão ta cũng đã già rồi không còn nhiều khí huyết như Mạc Tuấn.

Tống Viễn Văn thấy Mạc lão chết thì sợ hết hồn nói: "Chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, đúng rồi tôi có một số bảo vật nếu anh cần thì tôi sẽ cho anh, anh chỉ cần tha mạng cho tôi là được."

"Mày không có tư cách ra điều kiện với tao, mày nói mày có bảo vật, ở đâu để tao dẫn mày cùng đi lấy." Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nói.

Mạc Tuấn sử dụng hỏa thuật bắn vào các thi thể cả tro cũng không còn, Tống Viễn Văn thấy thế sợ tới nỗi chỉ biết làm theo, mong hắn ta tha một mạng, sau này tuyệt không còn dám trở về đây nữa, hiện tại hắn ta cũng cảm nhận được tử vong, lúc trước toàn là hắn chơi chết kẻ khác, không ngờ bây giờ hắn lại bị kẻ khác làm cho thê thảm tới như vậy, hắn bây giờ mới biết cái gì là sợ hãi.

Mạc Tuấn xách Tổng Viễn Văn tới chỗ đã chỉ, luyện thể quyết đã hết thời gian nên cũng đã trở lại bình thường, thân thể có chút suy yếu, dù sao tu vi cũng còn thấp không thể chống trụ nổi công pháp cao cấp được.

Mặc dù có chút suy yếu nhưng đối phó Tống Viễn Văn đang trọng thương thì vẫn còn dư sức.

Vừa tới chỗ thì Mạc Tuấn dùng thần thức quét, đây là một trang viên có hơn chục tên hộ vệ đa số đều là những người hộ vệ của Tống gia, Tống gia cũng như Mạc gia đều có huy hiệu riêng, là có thể biết Tống gia cũng thực lực vô cùng hùng hậu.



Khi Mạc Tuấn đi tới trước cửa thì mấy hộ vệ kia cầm súng lên, vì Mạc Tuấn lôi kéo Tống Thiếu Văn như một con chó.

"Đừng bắn." Tống Thiếu văn sợ hãi nói, hắn sợ chọc giận tên ác ma này sẽ xử lí gã luôn.

"Các ngươi mau tránh đường để Mạc thiếu vào." Tống Thiếu Văn nói tiếp để tránh gây ra hậu quả lớn hơn.

Mạc Tuấn nhìn tên Tống Thiếu Văn biết điều như thế, hắn định thu tên này làm tiểu đệ, dù sao Tống gia và Mạc gia đều là đại gia tộc nếu có một kẻ là thủ hạ của tống gia thì hắn cũng có được nhiều tin tức hơn, tìm kiếm được nhiều dược liệu hơn để tăng thêm thực lực, như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Khi kéo Tống Thiếu Văn tới chỗ hắn, đúng là có một chút bảo vật như nhân tam hoa, xem ra Hoàng gia muốn lấy lòng Tống gia nên tặng cho Tống Thiếu Văn.

Không cần Tống Thiếu Văn chỉ hắn đi tìm được hết các bảo vật của Tống Thiếu Văn, điều này càng làm cho Tống Thiếu Văn càng sợ thêm, không ngồ có một số thứ cất ở chỗ bí mật cũng bị lôi ra người này thật không thể đánh giá theo lẽ thường, nó cũng giống như là ngươi có bí mật gì ta đều biết hết vậy.

"Ngươi có nguyện ý làm con chó của ta không." Mạc Tuấn sau khi lấy một số thứ hắn cần dùng ra thì còn lại trả về chỗ cũ và nói.

"Nguyện ý, nguyện ý." Tống Viễn Văn gấp gáp nói vì muốn sống chỉ có thể đồng ý.

"Tốt, tao không nói suông tao sẽ yểm cho mày một loại nguyền rủa nếu mày dám phản bội tao cả nhà của mày gia tộc đều sẽ chết." Mạc Tuấn nói xong sau đó thi triển pháp chú một loại khí màu tím lập tức chui vào người của Tống Viễn Văn.

Tống Viễn Văn chỉ cảm giác một luồng khí lạnh xông vào người, cảm giác nếu hắn có ý nghĩ tà ác với Mạc Tuấn thì sẽ đau đớn vô cùng, sống như sống chết của hắn nằm trong một ý niệm của Mạc Tuấn vậy.

Mạc Tuấn thi pháp khống linh tru thân chú xong sắc mặt trắng bệch tới đáng sợ, hôm nay hắn đã thi triển hết pháp thuật, nếu gặp một tên nội kình cảnh quả thật là hắn không địch lại.

"Tốt, rồi tao đã thi triển xong, mày bây giờ có chức vị gì ở Tống gia nói đi, tao sẽ giúp mày làm gia chủ Tống gia, để mày có đủ quyền lực giúp tao đi làm vài việc." Mạc Tuấn hỏi hết xem Tống Viễn Văn có bao nhiêu quyền lực tại Tống gia.

"Tôi hiện tại chỉ là một trong ba người cạnh tranh Tống gia, hiện tại Mạc lão ủng hộ tôi đã chết nhất định quyền lực sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng." Tống Viễn Văn nói sự thật, dù sao ở Tống gia người như Mạc lão cũng không nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.