Chương trước
Chương sau
"Hừ, đã nói là không phải đối thủ của tôi mà vẫn dám xông lên gan cũng không nhỏ." Mạc Tuấn hừ lạnh nói.

"Chuyện này tới đây là được rồi." Một lão già bước vào nhà nói.

Hắn ta dù sao cũng đã già không nắm chắc phần thắng.

Mạc Tuấn trầm mặc hắn cũng muốn mấy người này đi, dù sao ra tay giết người ít nhất không thể cho Khương Tiểu Linh nhìn thấy, dù sao đó cũng là một cảnh máu me không thích hợp lắm.

Mạc Tuấn trầm mặc hắn cũng muốn mấy người này đi, dù sao ra tay giết người ít nhất không thể cho Khương Tiểu Linh nhìn thấy, dù sao đó cũng là một cảnh máu me không thích hợp lắm.

"Cút." Mạc Tuấn nói.

Tất cả mọi người như được đại xá đều cùng nhau đỡ đi ra ngoài.



Sau khi ra ngoài thì Mạc Tuấn cất tiếng: "Em không sao chứ."

"Em không sao." Khương Tiểu Linh mặt đỏ trả lời, lần đầu tiên cô cảm thấy cưới Mạc Tuấn cũng là một nơi gửi gắm tốt nhất, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vậy là tốt anh đi có chút việc em cứ ở nhà dọn dẹp đi." Mạc Tuấn nhìn xung quanh bị đánh bổ đồ khắp nơi mà nói.

"Vâng." Khương Tiểu Linh ngoan ngoan nói.

Mạc Tuấn cất bước đi theo dùng thần thức khóa mấy tên Tống gia.

"Mạc lão tại sao ông lại không giúp tôi mà lại giúp hắn ta vậy." Tống Viễn Văn bị đánh máu mồm chảy tùm lum hận ngứa răng nói làm cho hắn càng đau thêm, cho dù hắn đã là võ sĩ cảnh đỉnh cấp nhưng ở trước mặt Mạc Tuấn không chịu nổi một kích.

"Không phải lão phu không muốn ra tay, kẻ này ở trong tay Kình lão một chiêu đã bại thì ít nhất cũng là nội kình đỉnh phong hoặc nửa bước tông sư." Mạc lão đưa ra phán đoán nói.

Tống Viễn Văn nghe thế thì rùng mình, nhìn Mạc Tuấn còn trẻ lại là phế vật của Mạc gia, không ngờ Mạc gia che giấu sâu thật, giấu kỹ một người luôn mang danh là phế vật nhưng võ công lại là thiên tài ngàn năm có một, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới nửa bước tông sư hay đỉnh cao nội kình cảnh đỉnh phong, tương lai của hắn nhất định còn cao hơn, về Tống gia nhất định phải giết tên này, nếu không hậu hoạn không lường được.

"Mạc lão nếu chúng ta đi như vậy sau này chờ kẻ này lên tông sư tìm chúng ta phiền toái sao." Tống Viễn Văn thử thăm dò hỏi.

"Làm sao có thể chờ được chúng ta một lát về tới phải liên lạc Tống gia cho thêm người tới để giết tên Mạc Tuấn, hiện tại đã đắc tội hắn rồi nếu để hắn tu luyện tới tông sư chúng ta chết chắc." Mạc lão cũng nói.



"Còn nữa đây cũng là cách để cho Mạc gia suy yếu, bọn chúng chơi trò ẩn giấu thực lực này cũng đủ sâu đấy, hừ." Mạc lão hừ lạnh ghen ghét nói, chính lão ta tu luyện ba bốn chục năm mới đạt đến nữa bước tông sư, người thanh niên kia nhìn chỉ có hai mươi làm sao có thể không ghen ghét được.

"Nhưng các người không về tới được đâu." Giọng lạnh lùng của Mạc Tuấn vang lên.

"Ngươi theo dõi chúng ta, hừ, không sợ ta sẽ giết ngươi sao." Mạc lão giọng lạnh lùng nói.

"Ai giết ai còn chưa biết, còn dám đe dọa ta sao." Mạc Tuấn cười lạnh nói.

Mạc Tuấn chờ chính là bọn chúng đi chỗ không người, đúng là lúc ra tay giết người.

Mạc Tuấn cũng không nói nhảm với bọn chúng, ra tay là lấy mạng ném hơn mười viên đạn ra.

Phốc...phốc...phốc...

Mười người vệ sĩ bị trúng đạn chết không thể chết lại, còn Tống Viễn Văn được Mạc lão đón đỡ viên đạn, Kình lão né được nhưng trúng viên đạn thứ hai bắn ra, cũng bị trọng thương hấp hối.

Tống Viễn Văn thấy thế thì chạy lập tức, Mạc lão cũng yểm hộ cho Tống Viễn văn chạy trốn.

Mạc Tuấn đuổi tới ra tay với Mạc lão.

"Càn khôn thể luyện, âm dương đảo điên, khởi." Thân hình của Mạc Tuấn nổi lên các hoa văn, mặc dù chỉ khởi động tầng thứ nhất thôi nhưng tu vi hắn quá thấp nên phải tốc chiến tốc thắng, sau khi khởi động luyện thể quyết sức lực và pháp lực tràn đầy.

"Phong trảm." Mạc Tuấn hét lên một tiếng xuất ra phong đao quét tới Mạc lão.

Mạc lão thấy khí tức của Mạc Tuấn tăng lên còn sử dụng được nội khí chưởng xuất ra ngoài chỉ có tông sư mới có, thì lão ta sắc mặt đại biến, đành dùng hai tay đỡ một đòn của Mạc Tuấn.

Lão ta sau khi đỡ đòn của Mạc Tuấn thì lui về phía sau thổ huyết, không ngờ tên tiểu tử này lại có thể kích hoạt sức chiến đấu hung mãnh như vậy, nhất định là dùng thuốc kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, phải mau chóng chạy trốn nếu hắn ta còn tung vài chưởng thì lão cũng khó mà giữ được mạng.

"Hừ, chỉ dùng thuốc kích thích tăng tiềm lực trong thời gian ngắn, hết thời gian người cũng sẽ phải chết." Lão ta cũng từng thấy qua một số thuốc tăng sức mạnh trong thời gian ngắn mà nói.

Mạc Tuấn tiếp tục nhảy lên dùng một cước đạp tới, lão ta chỉ thủ chứ không phản kích nhằm kéo dài thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.